Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

452: Rõ Ràng Là Đại Ma Vương Quá Đen


trước sau


Hùng Chí là người bộc trực, không có tâm nhãn thì thôi không tính, nhưng chuyện này lại xảy ra trên người cậu thì đúng là sai lầm to lớn.
Nhưng mà...!ngay cả sai lầm này lại cũng ở trong dự tính của Boss luôn, xem ra bản thân mình vẫn chưa được Boss hoàn toàn tín nhiệm đi...
Luôn luôn tự tin về bất cứ phương diện gì, Thạch Tiêu lần đầu nếm thử mùi vị thất bại nên ủ rũ nói: "Trợ lý Trình, nghe nói mấy người chúng ta chỉ là phần nổi trong thế lực của Boss thôi đúng không...!ngoài chúng ta ra còn một thế lực ngầm lợi hại đến mức chúng ta không tưởng tượng nổi, những người ngày mới thật sự là tâm phúc của Boss...!đúng không..."
Ngay cả một cô gái nho nhỏ bên cạnh Boss cũng có thực lực cao đến như vậy, không biết thế lực đứng đằng sau...
Hazz, thế mà cậu ta lại đi nghi ngờ ánh mắt của Boss chứ, hơn nữa còn nhiều lần lên tiếng chê bai, đúng là đã dốt nát ngu xuẩn lại tự kiêu tự đại!
"Đừng có mà suy nghĩ bậy bạ, trong mắt Boss ai đều cũng giống nhau, dù sao cậu vẫn còn trẻ có rất nhiều không gian để phát triển, không cần nóng." Trình Phong vỗ vai Thạch Tiêu một cái an ủi sau đó bất đắc dĩ thở dài.
Thật ra thì tư chất của Thạch Tiêu rất cao, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là tính tình quá mức xốc nổi thế nên vẫn mãi dậm chân tại chỗ.


Qua bài học lần này nếu cậu ta có thể sửa đổi khuyết điểm này thì đúng là một chuyện tốt.
Nhớ lại cảnh theo Boss đến kho hàng, tận mắt nhìn thấy Tịch tiểu thư bắn chết đám người kia rồi hạ gục con bé ngoại quốc kia, dù không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì nhưng để một người kiêu ngạo như Thạch Tiêu nói ra bốn chữ "tâm phục khẩu phục" thì có thể biết được cô ấy còn đáng sợ hơn so với những gì anh tưởng tượng...
Hùng Chí đứng một bên gãi đầu: "Trợ lý Trình, vị Tịch tiểu thư kia rốt cuộc có lai lịch gì? Với thân thủ ấy tuyệt đối không chỉ đơn giản là một diễn viên! Boss để tôi

đi bảo vệ cô ấy chẳng phải đang đùa hay sao? Cô ấy có chỗ nào giống người cần được bảo vệ...!thật sự là tôi nghĩ không ra!"
Trình Phong trầm ngâm nói: "Chuyện liên quan đến Tịch tiểu thư tôi cũng không biết nhiều, thậm chí hôm nay thấy cảnh kia tôi cũng sợ không kém mấy người đâu.

Chuyện này...!hai người cứ coi như không biết gì đi, đừng có mà ngu ngốc đến nỗi đề cập vấn đề này trước mặt Boss.

Tôi vẫn chỉ có một câu nói thôi, đã là mệnh lệnh của Boss thì chỉ cần nghe theo là được."
Thạch Tiêu với Hùng Chí nghe thế thì đáp ứng một tiếng, không có gì dị nghị với lời nói của Trình Phong.


Thấy Lục Đình Kiêu họp xong, Ninh Tịch đang lim dim làm ổ trên ghế liền bò dậy: "Boss đại nhân, ngài bận xong rồi sao?".

Lục Đình Kiêu mệt mỏi nhéo mi tâm: "Ừ, em tự chơi một lúc đi, tôi đi tắm đã."
"Ừ ừ..." Ninh Tịch đảo đảo mắt, sau đó ngây thơ nháy mắt một cái, nói: "Boss đại nhân vẫn cần tôi ở trong tầm mắt của ngài sao?"
Lục Đình Kiêu nghe thế thì hơi lảo đảo một chút, ngay sau đó xoay người, dùng con mắt đen sâu hút nhìn cô: "Nếu em muốn tiếp tục hợp tác thì tôi không có ý kiến."
Ninh Tịch: "..." Hừ! Đáng ghét! Quả nhiên thính của Đại ma vương vẫn ngon hơn của cô!
Hơn nữa trong đầu lại không ngừng ảo tưởng cảnh Đại Ma Vương tắm rửa dưới vòi sen...!Stop stop!
Nhìn cô gái nhỏ đang giận dỗi, Lục Đình Kiêu không nhịn được tiến tới gần đưa tay xoa đầu cô, giọng nói có chút hơi khàn khàn: "Lần sau đừng như vậy, lực không chế của tôi không tốt như những gì em tưởng tượng đâu."
Ninh Tịch: "..." Lại rắc thính nữa!!!
Lời nói của cô rõ ràng rất trong sáng có được không hả! Tất cả đều là do Boss quá đen....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện