Nghe thấy Ninh Tịch hỏi, thân hình của gã ăn mày cứng lại, ngậm chặt miệng chẳng nói chẳng rằng gì nữa, lại còn quay về chỗ cũ nằm xuống đất, thái độ đầy trốn tránh.
Ninh Tịch vuốt vuốt cằm, quay người đi mất.
Nghe tiếng bước chân đã đi xa rồi, gã ăn mày mới mở mắt, ánh mắt vẫn dán chặt vào bộ váy và mấy cái túi có thương hiệu History mà cô đang xách…
Một lát sau, gã ăn mày lại nghe thấy có tiếng bước chân vang lên bên tai, hơn nữa còn ngừng lại bên cạnh anh ta, tùy tiện lay lay cái bát đựng tiền lẻ, rồi lại nghe thấy một tiếng "cạch".
Mở mắt ra liền thấy một lon bia đang chìa ra trước mặt mình.
Gã ăn mày liền ngồi bật dậy, cướp lấy lon bia, ngẩng đầu lên lại phát hiện hóa ra cô gái lúc nãy lại quay trở về hơn nữa còn mua một đống bia đặt bên chân anh ta.
"Cô có ý gì?" Giọng điệu của gã ăn mày có chút hoài nghi.
"Mời cậu đấy, tôi có rượu, cậu có tâm sự!" Ninh Tịch tìm một tờ báo trải ra sau đó sau đó ngồi phệt luôn xuống đất.
"
Gã ăn mày bật một lon bia, tu ừng ực một hơi, giọng nói nặng trĩu: "Tôi làm gì có tâm sự gì.
"
Ninh Tịch cười cười, không vội, mười lon nữa xuống bụng thì để xem cậu còn bảo không có gì nữa không nhé!
Con người cô cơ bản không phải là kẻ thích lo chuyện bao đồng, nhưng nếu là chuyện khiến cô hứng thú thì cô nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, hai năm rõ mười thì mới thôi!
Kết quả là không cần đến mười lon đâu, mới ba lon thôi, gã ăn mày đó đã say khướt bắt đầu tự lải nhải rồi.
Ninh Tịch lắc lắc lon bia trong tay: "Bây giờ tôi hỏi lại cậu một lần nữa, tại sao cậu lại hiểu rõ bộ quần áo trên người tôi rõ thế? Ngay cả chuyện nó là một tác phẩm thiết kế dang dở cậu cũng biết?"
"Biết chứ… đương nhiên là tôi biết rồi… nó… nó là con tôi mà…" Gã ăn mày đứt quãng nói.
"Hả?! Con cậu á?"
"Bọn chúng lấy trộm nó… trộm mất con tôi rồi…"
"Thế là sao? Ai đánh cắp con cậu cơ?"
"History… ăn cắp Nghê Thường