Hôm sau, Ninh Tịch đưa Cung Thượng Trạch về nước.
Trên máy bay, Cung Thượng Trạch ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi còn tưởng! Cả đời này tôi cũng không thể trở về được nữa! "
Ninh Tịch rung rung chân: "Hừ hừ, chúng ta đang lao về đây còn gì! Tên đó kể cả có trộm bao nhiêu bản thảo thiết kế của cậu đi nữa cũng sẽ có ngày dùng hết, nhưng cái mà chúng ta có chính là kho báu vô cùng vô tận này!"
Cung Thượng Trạch nhìn vẻ mặt phấn chấn của cô gái bên cạnh mình, cảm xúc bi quan cũng được cảm hóa, gật đầu cái rụp: "Đúng!"
Sau chuyện đó, cậu luôn cảm thấy căm ghét cả cái thế giới này, hận vận mệnh bất công, thậm chí hận chính bản thân mình, luôn mang theo tâm trạng tiêu cực hận đời chả thiết làm gì.
Nhưng không ngờ được chỉ sau một buổi trưa, cậu lại gặp được một người thế này, thật giống như gặp được kì tích vậy.
Tâm trí vắng lặng đã lâu, trong nháy mắt bỗng trở nên sống động trở lại!
Cung Thượng Trạch tức tốc lôi sổ kí họa ra, bắt đầu phác họa, ghi lại linh cảm của mình!
Ninh Tịch kinh ngạc: "Í, mới vậy mà đã có linh cảm rồi à?"
"Bỗng nhiên tôi nghĩ tới một chủ đề!" Cung Thượng Trạch hưng phấn nói.
Thấy hai mắt chàng trai ngồi bên sáng lên, hoàn toàn khác so với lúc trước, Ninh Tịch sững sờ, lập tức cười hỏi: "Chủ đề gì?"
!.
.
Trên máy bay, suốt cả dọc đường Ninh Tịch với Cung Thượng Trạch đều nói về linh cảm thiết kế và hoạt động mở văn phòng, cùng nhau xác định con đường tương lai.
Lúc bay về đến trong nước cũng đã là nửa đêm, gần đây Đế Đô cứ mưa dầm suốt, thế nên buổi tối nhiệt độ rất thấp.
Ninh Tịch vừa bước ra khỏi cổng sân bay đã thấy một cơn gió lạnh thổi tới, lạnh đến nỗi khiến cô hắt hơi một cái.
Cung Thượng Trạch ở bên cạnh thấy vậy vội cởi áo khoác ra, khoác lên vai Ninh Tịch: "Bà chủ, cẩn thận bị lạnh!"
"Cảm ơn ~" Ninh Tịch cảm kích nói.
"Bà chủ, có cần phải gọi xe không? Giờ này chắc không tiện bắt taxi đâu.
"
"Không cần đâu, có người tới đón, cậu đợi tôi gọi điện thoại nhé!"