Ninh Tịch không phải bác sĩ, tất nhiên sẽ không biết làm như nào để chữa bệnh, chẳng qua là cô dựa hoàn toàn vào bản năng đi trấn an bánh bao nhỏ.
Trừ cái này ra, còn có một tia thần giao cách cảm mà cô khó mà giải thích được.
Chỉ cần bánh bao nhỏ hơi động một cái hoặc là hơi hừ hừ một cái, thậm chí là hơi nhíu mày một cái hay hô hấp hơi thay đổi một chút cô cũng sẽ tự động biết là bánh bao nhỏ khó chịu ở đâu.
Hoặc là đổi tư thế một chút, hoặc là để Lục Đình Kiêu đắp chăn cho nhóc, hoặc là nỉ non bên tai nhóc nói cô vẫn luôn ở đây.
Trước khi Ninh Tịch tới đây, bánh bao nhỏ chỉ nằm trên giường, thằng bé rất bất an xao động không cách nào yên tâm lại được.
Bất kể có bao nhiêu người chăm sóc, có bao nhiêu người xung quanh thì nhóc vẫn luôn bất an như vậy.
Lúc này được Ninh Tịch ôm vào lòng, cái đầu nho nhỏ vùi trên bả vai của cô nhìn qua có vẻ vô cùng an nhàn thoải mái, thậm chí dần dần chìm vào giấc ngủ say...
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đều cố gắng giữ im lặng, một chút tiếng động cũng không dám phát ra, rất sợ đánh thức Tiểu thiếu gia.
Nếu tối nay Tiểu thái tử thật sự có mệnh hệ gì thì những người trong phòng này cũng xong đời!
Tình trạng nghiêm trọng nhất của Tiểu Bảo không phải là sốt cao, mà là ưu tư quá nhiều khiến cho thân thể đã yếu đến cực độ nhưng vẫn duy trì mức khẩn trương cao độ, không cách nào nghỉ ngơi được thì bệnh tình sao có thể khá hơn.
Mà Ninh Tịch lại có thể giải quyết được vấn đề mấu chốt này.
Ninh Tịch ôm bánh bao nhỏ vào lòng dỗ thật lâu, Lục Đình Kiêu nhận ra cô có chút không thoải mái giật giật cánh tay.
Bế lâu như thế làm sao mà không tê tay cho được.
Lục Đình Kiêu sắp lại giường cho Tiểu Bảo, ý bảo Ninh Tịch để Tiểu Bảo lên giường.
Ninh Tịch liếc bánh bao nhỏ trong lòng, thấy nhóc hô hấp đều đặn, đã hoàn toàn chìm vào