Trong bầu không khí căng thẳng tràn đầy mùi thuốc súng của căn phòng, giọng nói mềm nhũn, đáng yêu của đứa trẻ vang lên quả thật đối với tất cả mọi người không khác gì sấm nổ bên tai.
Gương mặt tối tăm âm u của Lục Sùng Sơn trong thoáng chốc chỉ còn lại màu trắng bệch, Nhan Như Ý đang định mở miệng khuyên bảo cũng lập tức trợn tròn mắt!
Ngay cả một người luôn rất bình tĩnh trước mọi phong ba bão táp như Lục Đình Kiêu giờ cũng sững ra, giọng nói vừa mới vang lên lúc nãy nếu như không phải vẫn còn vương lại hơi thở âm ấm bên tai thì anh còn tưởng đó là ảo giác.
Cái giọng nói mà anh không nhớ rõ đã bao lâu chưa từng được nghe được rồi, so với trong kí ức vẫn như thế!
Còn tưởng cả đời này sẽ không có cách nào nghe lại giọng nói đó nữa!
Nhưng người kinh ngạc nhất chắc vẫn là Ninh Tịch, cô đứng đối diện Tiểu Bảo, không chỉ chính tai nghe thấy mà còn tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc Tiểu Bảo mở miệng nói chuyện.
Tiểu Bảo chẳng hề có cảm giác gì với sự kinh ngạc của mọi người, chỉ tập trung giữ tư thế dang hai tay ra đòi bế, thấy Ninh Tịch không để ý đến mình liền mếu máo như sắp khóc đến nơi.
Ninh Tịch lúc này mới sực tỉnh vội vàng lóng ngóng bước lên ôm lấy Tiểu Bảo từ trong lòng của Lục Đình Kiêu.
Hành động của Ninh Tịch như thể một cái công tắc, những người khác cũng bừng tỉnh từ trong sự ngạc nhiên.
"Đình Kiêu, Tiểu Bảo! vừa nãy Tiểu Bảo! vừa nãy có phải là! "
"Có phải vừa nãy Tiểu Bảo vừa nói chuyện đúng không? Có phải Tiểu Bảo không?"
Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn liên tục truy hỏi, kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Bác sỹ và người làm xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao!
"Vừa nãy mọi người có nghe thấy gì không? Tiểu thiếu gia vừa nói chuyện đó!"
"Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, Tiểu thiếu gia nói "ôm" đấy!"
"Tôi còn tưởng tôi nghe nhầm cơ, đã hai năm rồi Tiểu thiếu gia chưa nói chuyện ấy!"
"Thần kì quá đi mất! Rốt