Vừa rồi lúc anh dựa vào giường chẳng qua là nhắm mắt dưỡng thần một chút thôi.
Lúc Ninh Tịch gõ cửa thì anh đang thiu thiu ngủ, quả thật là không nghe được, nhưng lúc Ninh Tịch đẩy cửa vào thì anh đã tỉnh rồi, có điều không biết vì cái gì mà không mở mắt ra ngay lập tức.
Sau đó thì thấy Ninh Tịch cẩn thận c ởi đồ cho anh rồi đỡ anh nằm xuống, đắp chăn cho anh.
Tuy biết rõ cô chỉ coi anh như ông chủ mà quan tâm chăm sóc, nhưng mà cảm giác đó vẫn khiến cho dòng máu lạnh như băng đang chảy trong người anh như được rót thêm vào một dòng nước ấm, ngay cả mệt mỏi cũng bay sạch.
Lạ là, ngay cái lúc anh cho rằng cô chuẩn bị ra ngoài thì anh cảm nhận được bước chân của cô có xê dịch một chút nhưng rồi lại đột nhiên im bặt không một chút thanh âm.
Cô không đi cũng không động đây, thậm chí anh có thể cảm nhận tầm mắt cô đang rơi vào trên người mình!
Cô! đang làm cái gì? Đang nhìn cái gì?
Đáng tiếc lúc này anh lại không thể mở mắt ra, chỉ có thể tỏ vẻ đang ngủ say không biết một cái gì, nằm im không nhúc nhích trên giường, tập trung cảm thận từng âm thanh nhỏ nhất xung quanh.
Cô đứng ở mép giường yên lặng một hồi lâu, bị tầm mắt chăm chú như thế quan sát khiến cơ thể anh cũng sắp nổi lên phản ứng lại thì rốt cuộc cũng nghe được một loạt những âm thanh rất nhỏ, là tiếng quần áo ma sát vào nhau.
Hình như Ninh Tịch! đang đến gần anh?
Ngay lúc đang hoài nghi anh lại cảm nhận được có cái gì đó hơi ngứa nhẹ nhàng rơi vào vai mình, tiếp đó, là hơi thở ngọt ngào vô cùng quen thuộc của cô.
Trong đầu anh lóe lên, cuối cùng cũng biết cái thứ ngưa ngứa kia là gì, đó là tóc của cô, mà giờ phút này cô cách anh rất gần!
Trái tim của Lục Đình Kiêu cũng suýt nữa ngừng đập, máu toàn thân dường như chảy ngược, một dòng điện chạy vọt qua sống lưng, nổ tung ở trung tâm thần kinh rồi hóa thành một trận nhiệt lưu chạy thẳng xuống phía dưới!