"Đến chứ, chẳng phải Lục tổng ở ngay bên cạnh sao, đến một lát cũng không tốn quá nhiều thời gian đâu, xem như nể mặt Nhị thiếu nên sẽ đến chứ, Nhị thiếu nhỉ?"
"Nhị thiếu, rốt cuộc anh Kiêu có đến không, anh nói cho bọn tôi biết đi!"
!.
.
Lục Cảnh Lễ bị mọi người vây quanh tỏ ra không vui "hừ" một tiếng: "Rốt cuộc là các người tới thăm tôi hay tới để gặp anh tôi vậy hả?"
"À, chúng tôi! tất nhiên là chúng tôi tới thăm anh rồi! Lâu lắm không gặp, mọi người đều nhớ anh muốn chết đây này!"
Lục Cảnh Lễ hất bản mặt đẹp trai chói mắt: "Dối trá!"
Để tránh bị sắc đỏ của anh ruột đ è xuống, tối nay Lục Cảnh Lễ mặt dày mặc một bộ đồ hồng phấn tươi mới, trông cứ như một viên kẹo dâu ngon lành, lúc này đang liếc đôi mắt đào hoa oán thán với mọi người, tất cả mỹ nữ ở đây đều chấn động tạm quăng Lục Đình Kiêu ra sau đầu, bắt đầu vây quanh anh ta!
"Thật mà, thật mà Nhị thiếu, những ngày anh không ở đây, mọi người đều chán muốn chết, ai cũng mong anh mau về ấy!"
"Nhị thiếu, anh mặc bộ này trông đẹp quá! Rất hợp, đẹp trai chết mất!
"Mới mấy ngày không gặp sao lại đẹp trai thế này!"
!
Nghe mọi người ca ngợi bên tai, Lục Cảnh Lễ cũng xem như được vuốt v e đã đời, trên gương mặt anh tuấn lại nở nụ cười mang theo vài phần đắc ý, sau đó một trận gào thét chói tai liên tiếp từ cửa truyền vào.
"AAAAAAA! ! Là Lục tổng!!"
"Anh Kiêu! Anh Kiêu đến thật kìa!!!"
"Trời đất ơi! Hôm nay Kiêu gia mặc đồ đỏ kìa! Ai đến đỡ tôi với, tôi sắp ngất rồi!"
!.
.
Lục Cảnh Lễ trong nháy mắt bị lạnh nhạt: "! "
Cái thế gian vô tình này! Đã sinh Lễ sao còn sinh Kiêu! Chẳng lẽ vì anh khi nào cũng đẹp trai nên khiến gu thẩm mĩ của mọi người mệt mỏi sao? Xem ra sau này phải thay đổi chiến thuật thôi? Phải lạnh lùng mười ngày nửa tháng trước, sau