Trên thực tế trước khi tới nơi này, Ninh Tịch đã nghĩ đến việc sẽ phải gặp rất nhiều người đã từng ở trong bữa tiệc kia thế nên trong lòng cô vẫn có chút khẩn trương cùng bài xích.
Dẫu sao chuyện năm đó cũng để lại cho cô kí ức quá sâu, đến giờ này vẫn còn nằm ác mộng.
Nhưng mà, khi thật sự đặt chân ở đây, khi đối mặt với sự giễu cợt của những người đó, thậm chí là cả sự giễu cợt của cha mẹ ruột cùng với Ninh Tuyết Lạc thì cô lại chẳng có chút nào lo lắng bất an hay khẩn trương nào!
Hóa ra thời gian cũng có thể thay đổi một con người.
"Ừ, không chỉ đẹp hơn mà quan trọng nhất là tự tin, ánh mắt của em cực kì động lòng người.
Nói thế nào nhỉ, có một loại cảm giác không thể nói ra được, thậm chí chị còn cảm thấy giống như nhìn thấy Phượng Hoàng niết bàn trùng sinh ý! " Ninh Thiên Tâm có chút kích động, lại có chút đau lòng.
Một người chẳng thể nào vô duyên vô cớ mà thay đổi, không biết Ninh Tịch đã gặp phải những gì mới có thể biến thành bộ dạng ngày hôm nay, lúc Ninh Tịch đột nhiên bị tống đi du học thì Ninh Thiên Tâm luôn có cảm giác rất kì quái, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.
Ninh Tịch nghe vậy thì bật cười, nâng cằm nói: "Chị à, ngay cả khen người khác thôi mà chị cũng có thể dùng một cách đầy nghệ thuật như vậy sao!"
"Chị nói thật!" Ninh Thiên Tâm sẵng giọng.
Ninh Tịch nhấp một ngụm rượu rồi thở dài một tiếng: "Haizz, bởi vì yêu nên mới sinh ra lo buồn, bởi vì thương nên mới thấy sợ hãi! Nếu đã không yêu thương nữa thì không cần lo cũng chẳng cần sợ, chắc là vì thấy không cần thiết nữa cho nên mọi thứ cứ tự nhiên thôi! "
Ninh Thiên Tâm nghe vậy, sắc mặt nhất thời trắng mấy phần: "Tiểu Tịch, em đừng có mà nghĩ linh tinh nha! Sao chị nghe lời em nói cứ có mấy phần cảm giác "tứ đại giai không"1 chứ?"
1 Tứ đại giai không: một câu nói nhà Phật.
"Tứ đại" là nói thân xác của chúng ta do 4 chất: đất, nước, lửa, gió hơp lại mà thành; "giai không" là không còn lại gì, có thể hiểu như khi con người chết đi "cát bụi lại trở về cát bụi" vậy, ám chỉ trên đời này đã chẳng có gì để lưu luyến.
"Khụ khụ! " Ninh Tịch cũng chỉ buột miệng niệm mấy câu mà thôi, không ngờ lại khiến Ninh Thiên Tâm sợ hãi nên vội vàng trấn an: "Chị Tâm, em chỉ đùa chút thôi, đừng khẩn trương như thế mà!"
Ôi giời,