Vì ánh sáng sau lưng họ quá chói nên Ninh Tịch không nhìn rõ được trong hai chiếc hộp kia đựng cái gì.
Dao, súng, gậy, thuốc độc, dải lụa trắng...!gì gì đó lướt qua cái đầu của Ninh Tịch.
Cuối cùng Đường Dạ cũng kiểm tra xong, cầm lấy chiếc hộp nhỏ, sau đó lấy thứ gì đó ra từ trong chiếc hộp lớn hơn đi về phía Ninh Tịch.
Tuy thân thủ của Ninh Tịch không ra gì nhưng kĩ năng chạy trốn thì cũng coi như là cao thủ, lúc Đường Dạ đi tới, hai tay sau lưng của cô đã nhanh chóng mở dây thừng ra.
Chỉ còn chút xít nữa thôi nhưng bỗng nhiên Ninh Tịch lại đần thối ra.
Bởi vì cô thấy rõ, thứ mà Đường Dạ ôm trong lòng không phải đao to búa lớn, súng ống đạn dược gì cả…
Mà đó là....!một bó hoa hồng đỏ rực như lửa.
Những đóa hoa xinh đẹp ướp hơi sương như vừa được hái lìa cành.
Ninh Tịch trợn tròn hai mắt, lập tức cho rằng mình bị đèn làm cho quáng cả mắt nên chớp chớp mắt hơn chục lần.
Chẳng lẽ đây là vũ khí mới nhất của Đại sư huynh?
Sư phụ từng nói rằng nếu tu luyện thân thủ tới cảnh giới cao nhất thì chỉ cần một cành liễu, một chiếc lá cây, một cánh hoa thôi cũng đã có thể giết được người rồi.
Một năm không gặp, thân thủ của Đại sư huynh đã đến mức này rồi ư? Việc này thật quá kinh khủng!.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
"Đại...!Đại...!Đại sư huynh...!võ công huynh đã luyện đến mức phi hoa phóng lá từ bao giờ thế?" Lúc này, Ninh Tịch liền ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.
Trước mặt kẻ mạnh thì kỹ xảo mánh khóe gì gì đó thì đều chỉ là mây bay mà thôi.
Cô chỉ còn một con đường, chờ chết.
Cuối cùng, Đường Dạ từ từ cúi người, sau đó, quỳ một bên gối xuống.
Cái cảnh Đường Dạ đột nhiên quỳ một chân trước mặt Ninh Tịch, đã thế trong lòng còn ôm một đóa hồng to tướng nhìn thế nào cũng thấy dị dị.
Ninh Tịch nghệt mặt: "Đại sư huynh… đây là… đây là chiêu thức mới sáng