Làm loạn nửa ngày thế mà lại là vì con nhỏ đó!
Người đàn ông trước mặt luôn nói Ninh Tịch là vợ hắn, vậy Satan thì sao, lẽ nào con nhỏ đó không phải người phụ nữ của Satan…
Ngay sau đó, Augustine đã không còn tâm tư đâu mà nghĩ đến những thứ này, gã ta không thể thừa nhận là mình đã từng hạ thủ với Ninh Tịch.
Thế nên, Augustine chết sống gì cũng không chịu thừa nhận mình biết Ninh Tịch.
"Không nói?" Lục Đình Kiêu đứng dậy, ánh mắt bễ nghễ mang theo cảm giác áp bách phủ chụp xuống: "Nếu mày muốn thế, tao có rất nhiều cách có thể khiến mày mở miệng.
"
Trên trán gã Augustine mồ hôi ròng ròng, đánh giá người đàn ông lai lịch bất minh trước mặt, trong bụng nghĩ thầm, nếu người này có thể khẳng định rằng tất cả là do mình làm vậy thì chắc chắn đã có đủ bằng chứng, giờ gã ta có nói dối như thế nào đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có thể chịu khổ hơn mà thôi.
"Cô gái đó, vừa nãy… bị người ta cướp đi rồi!!!" Sau một lúc đắn đo, Augustine quyết định nói thật.
"Tại sao lại bắt cóc Lục phu nhân! Nói!" Gã hạ sĩ đứng bên cạnh giơ báng súng lên, lại một đòn nữa giáng xuống nện vào Augustine.
Đám binh sĩ này tính khí chẳng tốt đẹp gì cho lắm.
Ngay lập tức trên mặt của gã Augustine đã có thêm một vết rạch dài kèm theo tiếng gào như heo bị chọc tiết.
"Nói mau, Lục phu nhân bị ai cướp đi, bằng không tao bắn chết mày!"
Không đợi Augustine mở miệng, gã Thượng Úy đi đến trước mặt Lục Đình Kiêu nhỏ giọng nói: "Ngài Lục, vừa nãy thông qua kiểm tra camera giám sát biết được vợ của ngài quả thực đã bị một đám người khác bắt đi, hiện giờ những người đó vẫn đang trong địa phận Philadelphia.
"
"Một đám người khác…" Lục Đình Kiêu chau mày.
Ninh Tịch ở Philadelphia rốt cuộc đã làm gì, lại chọc phải những ai.
"Ngài Lục, những người này… e rằng không phải những kẻ bình thường.
" Gã Thượng Úy nói với vẻ mặt nghiêm trọng, trong đoạn video thu được từ camera giám sát, phát hiện không ít xe bọc thép quân sự, còn cả súng máy hạng