Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái nhỏ, gương mặt lạnh như băng của Lục Đình Kiêu thoáng cái đã nứt vỡ: "Ninh Tịch…"
Từ sau khi nghe được cuộc điện thoại của Giang Mục Dã, tuy chỉ là mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi thế nhưng lại dài như cả mấy đời.
Cuối cùng bây giờ cũng đã gặp được cô rồi!
Nghe thấy tiếng Ninh Tịch, vẻ mặt của Satan hoàn toàn không giữ nổi nữa, lập tức quay ngoắt lại quát to: "Là cái mông! Cút vào trong xe cho ông! Đường Dạ, đưa cô ấy đi cho tôi!"
Nhìn thấy là phiền lòng!
Ở ngay trước mặt thế này rồi mà còn dám cắm sừng anh!
ngôn tình hài
Phản! Phản rồi!
Phong Tấn khẽ ho một cái, Phong Tiêu Tiêu sờ mũi ngửa mặt nhìn trời, Đường Dạ biểu cảm như thể đã đoán trước, lĩnh mệnh tiến vào xe khởi động máy.
Nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua càng lúc càng nhanh, Lục Đình Kiêu cách mình càng lúc càng xa, Ninh Tịch bám chặt vào thành cửa sổ xe ô tô, đau khổ khóc hu hu: "Hu hu hu… tôi không đi… tôi không đi…"
Boss đại nhân cứu tôi! cứu tôi…
Nhìn thấy gương mặt đáng thương của cô gái nhỏ, tim gan của Lục Đình Kiêu quặn thắt, nhiều hơn thế nữa là cảm giác vui mừng điên cuồng không thể nói rõ.
Cái gã tóc bạc này không phải là người cô thích sao?
Tại sao vừa nãy cô lại thừa nhận nói là… vợ của anh…
Chẳng lẽ bọn họ đang cãi nhau? Hay là…
Đúng lúc này Satan đã kiềm chế được cơn giận dữ, vẻ mặt khinh thường mà xì một tiếng nói: "Hừ, lúc bảo bối nhà tôi đang gặp nguy hiểm thì anh ở đâu? Tôi cứu cô ấy, giờ anh mới đến tranh công hả?"
Bảo bối nhà tôi? Nghe được bốn chữ này, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu lập tức lạnh lùng đáp trả: "Nội nhân gặp nguy hiểm là do ai mà ra?"
"Anh…" Satan cứng họng.
Quả thật cái gã Augustine đó là vì anh ta nên mới trút giận lên Ninh Tịch, nếu như không phải anh ta hẹn gặp Ninh Tịch ở đây thì cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Sau đó không biết anh ta nghĩ đến cái gì mà trên gương mặt lại hiện lên vẻ nghi ngờ, nghiêng đầu sang hỏi Phong Tiêu Tiêu: "Con nhóc thối đó đổi tên thành Nội Nhân từ khi nào vậy?"
Trên trán Phong