"Đương nhiên rồi! Muội mặc đồ nữ trông còn đẹp nữa! Đúng rồi Nhị sư huynh, huynh lại dạt đi đâu vậy, Đại sư huynh nói hơn nửa năm không gặp huynh, cũng không liên hệ được với huynh!" Giọng Ninh Tịch đầy vẻ ai oán.
Đường Lãng nhướn mày nhìn cô: "Muội cũng thế đó thôi~!"
Hai người ôn chuyện hơn nửa ngày, mãi đến khi Đường Dạ không nhịn được mở miệng: "Đường Lãng.
"
"Ha ha! Sư huynh, đã lâu không gặp~! Huynh có nhớ đệ không?" Đường Lãng như người không xương bay tới, nép cả người lên vai Đường Dạ.
Đường Dạ không tỏ vẻ gì, chỉ hất tay ra: "Sư phụ vẫn đang tìm đệ.
"
Đường Lãng lại dính tới: "Chỉ có sư phụ thôi sao? Vậy còn huynh?"
Một bên, Ninh Tịch che mắt mình lại: "Á á á… thật không nhìn nổi! Ở đây còn có trẻ con đấy nhé! Đóa hoa của tổ quốc bị các huynh dạy hư mất thôi!"
Đường Lãng dúi trán cô một cái: "Muội mà là hoa sao? Bá Vương Hoa à?"
Ninh Tịch: "! Cút! Muội là Tiểu Bạch Hoa!"
Ai ngờ Đường Lãng nghe vậy thì như nghe phải chuyện cười, ôm bụng cười toáng lên: "Muội ấy à… lại còn Tiểu Bạch Hoa… A ha ha ha ha.
"
Ninh Tịch đen mặt: "Gì chứ! Sao? Muội không thể là Tiểu Bạch Hoa được à! Huynh cười cái gì?"
"Ha ha ha ha! " Đường Lãng ôm bụng, cười đến nỗi nói không nên lời.
Một giây sau, Ninh Tịch hoàn toàn không thấy rõ Đường Lãng ra tay thế nào, chỉ thấy Đường Lãng vốn đang cười to, cánh tay thoắt cái đã để lên gáy Đường Dạ đâm một ống kim vào, nhanh chóng tiêm cho anh ta một chất lỏng trong suốt…
Đường Dạ không có nổi thời gian phản ứng đã lăn ra hôn mê bất tỉnh rồi.
"Ôi má nó! Nhị sư huynh! Huynh! Huynh làm gì thế? Tại sao phải tiêm Đại sư huynh?" Ninh Tịch sợ ngây người.
"Đồ ngốc! Đương nhiên là cứu muội rồi!" Đường Lãng nói xong bèn đỡ lấy cơ thể đã mềm nhũn của