Nhìn thấy cái vẻ câm nín của Lục Cảnh Lễ, khóe miệng Lục Đình Kiêu khẽ nhếch lên thành một đường cong, tâm trạng nặng nề dường như cũng vơi đi phần nào.
Quả thật anh cần bình tĩnh lại.
Tất cả xảy ra quá đột nhiên, cho đến tận bây giờ anh đều không có cảm giác chân thực.
Sợ rằng một khi tỉnh giấc thì lại phát hiện ra đây là một giấc mơ, càng sợ cô chỉ là rung động nhất thời mới nói ra những câu đó, sợ cô quay lưng liền hối hận, sợ hoa quỳnh sớm nở tối tàn…
Điều tàn nhẫn và đau khổ nhất không phải là mãi không có được mà là có được rồi lại mất đi.
Bên ngoài thì vui vẻ ngọt ngào nhưng trong lòng lại giày vò như lửa đốt.
Cô đã từng giới thiệu với Cung Thượng Trạch, "anh ấy là sếp, là bạn bè, là ân sư, là Bá Nhạc của tôi…"
Vậy anh bây giờ… được coi là gì của cô…
Có thể là sau khi trải qua sống chết nên mới không muốn mình có hối tiếc, mới kích động nói ra những lời đó, trong hoàn cảnh lúc đó tình cảm của cô dành cho anh cũng rất có khả năng là bị phóng đại lên khi đứng trước nguy hiểm…
Mà! sau khi nói ra rồi thì sau này như thế nào? Và cả tương lai của bọn họ nữa… rất có khả năng là cô hoàn toàn chưa nghĩ đến…
Cho nên vấn đề này cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi cô.
Nó giống như cái hộp Pandora vậy, cho dù rất muốn biết bên trong có cái gì nhưng lại sợ hãi không dám mở ra.
"Cho nên… cho nên… anh không phải là thất tình mà là yêu rồi?" Lục Cảnh Lễ hỏi đi hỏi lại để xác nhận.
Lục Đình Kiêu hướng ánh mắt về phía mặt sông nơi mặt trời đang dần dần chìm xuống: "Có thể cho là thế.
"
"Tại sao lại bảo là có thể? Nếu hai người đã có ý với nhau thì chẳng phải cứ thế mà tiến tới bước yêu đương sao? Cũng không đúng nha… quan hệ sau khi thấy hợp ý nhau thực ra cũng nhiều loại lắm, không chỉ có quan hệ yêu đương đâu…ví dụ như là 419, rồi là bạn giường này, lâu dài thì có bao nuôi này…"
Hiển nhiên là Lục Cảnh Lễ rất "học rộng biết nhiều" về vấn đề này, phân