Bạn gái cũ biến thành mợ…
Lúc này trong lòng Giang Mục Dã chỉ có bốn chữ thôi - ngày ch ó đẻ rồi!
Giang Mục Dã hít sâu một hơi, gào lên với điện thoại: "Mợ ông nội bà ấy! Ninh Tiểu Tịch, đây là bà đang ép tôi đấy, bà bất nhân đừng có trách tôi bất nghĩa, tôi muốn đi tố cáo với Lâm Chi Chi, nói với cô ấy là bà lén yêu đương vụng trộm sau lưng cô ấy!"
Ninh Tịch nghe xong lập tức bùng nổ: "Mẹ nó! Giang Mục Dã ông đừng có mà không biết xấu hổ như thế! Có anh em nào như thế không?"
"Anh em cái rắm ấy! Bà không phải là mợ của tôi à?"
"Ông dám đi tôi chặt gãy chân chó của ông! Này… Này…"
Tút tút tút! Bên kia điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút, rõ ràng là đã dập máy,
Đệt! Không phải tên này định đi cáo trạng với chị Chi Chi thật đấy chứ? Đàn ông mà lại thích chơi trò mách lẻo!
Ôi ôi ôi… Xúc động là ma quỷ mà!
Sao cô lại quên mất chị Chi Chi chứ!
Hự, hồi trước cô còn thề son sắt với chị ấy là sẽ không có bạn trai trong thời gian này, bây giờ chẳng phải là tự vả vào mặt mình rồi ư!
Sắc đẹp làm ngu người rồi! Đúng là bị sắc đẹp làm ngu người mà!
Ninh Tịch đang chuẩn bị gọi lại cho Giang Mục Dã thì màn hình điện thoại đã chớp sáng, người gọi tới là! Lâm Chi Chi!!!
Mẹ nó! Tên lông vàng chết tiệt kia mách lẻo thật đấy à?
Điện thoại vẫn kiên nhẫn vang lên, Ninh Tịch buồn bực vò đầu bứt tai cuối cùng cũng chỉ có thể chịu chết nhận điện thoại, giọng nói run run: "Chị Chi Chi…"
"Ninh Tịch, chị có chuyện muốn hỏi em, em phải trả lời thành thật cho chị.
" Phía bên kia đầu dây, giọng nói của Lâm Chi Chi vô cùng nghiêm túc.
Ninh Tịch lập tức nghe lộp bộp trong lòng, nghĩ thầm lần này xong rồi!
"Khụ, chuyện gì vậy ạ chị Chi Chi?" Ninh Tịch vẫn kiên trì giả vờ không hiểu.
Lâm Chi Chi hỏi: "Quan hệ giữa em và Hồ Hồng Đạt là thế nào?"
"Quan hệ của tụi em ư… đợi… đợi đã… đợi một chút…" Ninh Tịch ngẩn người: "Chị Chi Chi, chị vừa nói ai cơ?"
"Hồ Hồng Đạt.
"
"Hồ Hồng Đạt là