Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, thần sắc Lục Đình Kiêu mới từ từ thả lỏng: "Ừm."
Nói rồi, anh thấy trên đầu giường cô có một gói cafe mới xé một nửa liền tỏ ra không tán đồng: "Sức khỏe của em còn chưa hồi phục hoàn toàn, không được thức đêm, ngủ sớm đi."
"Hả? Nhưng vừa mới náo loạn lên thế nên giờ đầu óc em vẫn đang kích động lắm, không ngủ ngay được!" Ninh Tịch chống cằm, lẩm bẩm đầy vẻ lo lắng.
Bỗng nhiên, không biết cô nhớ đến chuyện gì đó, mắt sáng lên: "Hì hì hì! Nửa đêm canh ba gió mát thế này, hay bọn mình làm chút chuyện gì đấy thú vị đi?"
Giọng Lục Đình Kiêu biến khàn: "Làm gì?"
Một lát sau...
"A A A A...!Đừng..."
Trong phòng ngủ truyền ra từng đợt tiếng Ninh Tịch la hét a a a a ầm ỹ...
Còn Lục Đình Kiêu vẫn thờ ơ nhìn cảnh gào khóc thảm thiết trong máy tính trên nền nhạc kinh khủng, anh đen mặt.
Cái mà cô gọi là...!chuyện thú vị, chính là xem phim ma sao?
Ninh Tịch trốn cả người trong chăn chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ, sợ đến trắng bệch cả mặt, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng: "Á á á...!Trong ngăn kéo… trong ngăn kéo có ma...!đừng mở ra..."
Lục Đình Kiêu cạn lời: "Đáng sợ như thế sao em còn xem làm gì?"
"Thế mới k1ch thích chứ! Em xem bao nhiêu là phim rồi, chỉ mỗi phim ma là chưa xem thôi! Vì...!vì em sợ ma hu hu hu..." Ninh Tịch đau khổ nói.
Lục Đình Kiêu nghe vậy nhíu mày, rõ ràng cảm thấy rất kinh ngạc, hiếm lắm mới thấy cô cũng biết sợ cái gì đó.
"Nên lúc em một mình em sẽ không dám xem đâu, may hôm nay lại có anh ở đây, tất nhiên phải nắm lấy cơ hội tốt này rồi!" Ninh Tịch hưng phấn nói.
Lục Đình Kiêu xoa đầu cô: "Sau này anh xem với em."
Ninh Tịch gật đầu như giã tỏi, hơi hốt hoảng nhìn Lục Đình Kiêu.
Vốn dĩ cô còn tưởng ở một mình lâu rồi, bên cạnh tự nhiên có thêm người sẽ không quen...!
Nhưng hiện tại, cô nằm trong chăn xem phim ma còn Lục Đình Kiêu lại ngồi cạnh xem cùng cô, thì ra cảm giác có người bên cạnh cũng thật tuyệt...
Đại khái vì khí