Nghe được lời của Phương Nhã, Ninh Tuyết Lạc cố ý làm ra vẻ lo lắng, thở dài nói: "Tất nhiên chị cũng hy vọng em sống tốt, nhưng mà..."
Phương Nhã thấy vậy thì khó hiểu: "Tuyết Lạc, chị thở dài cái gì? Chẳng phải bây giờ mọi chuyện đều thuận lợi sao?"
Ninh Tuyết Lạc chần chừ rồi mới nhắc nhở: "Tiểu Nhã, hiện giờ cũng không thể hoàn toàn thả lỏng.
Dẫu sao Lâm Chi Chi đó cũng không dễ đối phó, bây giờ chắc chắn cô ta đang tìm đủ mọi cách giúp Ninh Tịch..."
"Vậy thì sao? Chỉ cần Hồng Đạt không nói ra là được!"
"Nhưng mà nhỡ đâu cô ta tra ra em..."
Phương Nhã nghe vậy thì sửng sốt, cả kinh suýt chút nữa sặc cả miếng beefsteak: "Chắc sẽ không bị tra ra dễ như vậy chứ?"
Ninh Tuyết Lạc lắc đầu một cái: "Lâm Chi Chi dẫu sao cũng lăn lộn trong cái giới này đã lâu, loại chuyện như thế này cô ta rành nhất, cho nên...!chị cũng không dám đảm bảo!"
Phương Nhã nghe vậy thì luống cuống: "Vậy...!vậy phải làm thế nào? Tuyết Lạc, chị mau nghĩ cách giúp em đi mà!"
"Này..." Ninh Tuyết Lạc ra vẻ khổ sở.
Phương Nhã càng hốt hoảng hơn: "Xin chị đó Tuyết Lạc! Chị không thể thấy chết mà không cứu được! Hiện giờ em là một xác hai mạng đấy! Đứa bé trong bụng em sau này sinh ra còn phải gọi chị một tiếng mẹ nuôi! Chị mau mau cứu hai mẹ con chúng em đi mà!"
Tựa hồ là Ninh Tuyết Lạc mềm lòng, lúc này cô ta mới bất đắc dĩ nói: "Lâm Chi Chi dẫu cho có bản lãnh thì cũng chỉ là một người quản lí nho nhỏ mà thôi.
Bất kể cô ấy đã tra được cái gì hay chưa thì em cứ nhanh gọi cho Hồ tổng để ông ta cảnh cáo Lâm Chi Chi một chút! Còn cụ thể phải cảnh cáo thế nào để cô ta không dám lộn xộn thì Hồ tổng khẳng định hiểu rõ, cứ giao cho ông ấy là được rồi!"
"Chị Tuyết Lạc thông minh quá! Nếu không có chị thì em cũng không biết làm gì cho phải! Em gọi ngay đây!" Phương Nhã cảm kích lấy di động ra gọi cho Hồ Hồng Đạt.
Phía đối diện, Ninh