Thượng đế tựa hồ phá lệ yêu thích người đàn ông này, thời gian không những không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người anh ta mà ngược lại còn trở nên càng mê người hơn.
Minh Phương Phương đè lại sự kích động, mở miệng nói: "Lục tổng...!sao ngài lại tới đâu? Đây là phòng số 18, liệu ngài có đi nhầm hay không?"
Bất kể là nguyên nhân gì cũng không thể để mất cơ hội này!
Hồ Hồng Đạt nhất thời đem tất cả mọi chuyện quăng sau gáy, vội vội vàng vàng bày ra vẻ mặt vui vẻ đưa tay ra đón: "Lục tổng, không ngờ sẽ được gặp ngài ở chỗ này, lúc trước luôn muốn hẹn ngài một lần để bàn về chuyện hợp tác mở mang mảnh đất phía đông thành phố kia..."
Nhưng mà mới nói được một nửa thì Lục Đình Kiêu đã làm như không thấy, đi vọt qua người ông ta tiến về phía sau.
Hồ Hồng Đạt với Minh Phương Phương đều sửng sốt: "Đây là..."
Lục Đình Kiêu đi thẳng về phía Ninh Tịch, thấy cô mặc một cái áo len màu đỏ đơn bạc thì hơi nhíu mi.
Khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ không vui, bàn tay to đặt lên mu bàn tay của cô: "Sao mặc ít thế?"
Vẻ mặt Ninh Tịch hạnh phúc sờ mấy bông tuyết còn chưa tan trên đầu vai của Ninh Tịch: "Ơ, bên ngoài có tuyết rơi rồi sao? Lúc nãy em ra đường còn chưa rơi!"
"Ừ." Lục Đình Kiêu gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp của lòng bàn tay bé nhỏ trong tay thì vẻ mặt mới bình tĩnh lại.
Vào giờ phút này, Minh Phương Phương với Hồ Hồng Đạt đang trợn mắt nhìn nhau...
Đây...!đây là tình huống gì...
Lục Đình Kiêu...!với nữ diễn viên thấp kém này...
Hai người này vốn dĩ hoàn toàn không có khả năng liên hệ....!làm sao lại có quan hệ với nhau? Hơn nữa xem ra quan hệ cũng không phải bình thường!
Lúc này Hồ Hồng Đạt sợ run lên, còn Minh Phương Phương đã có sự hoài nghi, tựa như phát hiện có chỗ nào không đúng.
Không đợi hai người bọn họ tỉnh táo lại thì Ninh Tịch dường như nhớ tới cái gì, kéo tay Lục Đình Kiêu quay về phía hai người: "Đúng rồi anh yêu, em quên mất không giới thiệu, ngài đây chính Hồ tổng