Lục Đình Kiêu: "Bao lâu?"
Ninh Tịch suy nghĩ một chút: "Mười...!không năm phút! Rất nhanh rất nhanh thôi!"
Nói xong còn sợ Lâm Chi Chi chờ lâu liền vội vàng đứng dậy, kết quả tại bồn tắm quá trơn mà cô trượt chân ngã vào lòng Lục Đình Kiêu.
"Au ui! Lục Đình Kiêu, trên người anh có cái gì cứng thế!"
Lục Đình Kiêu bị cô đè đến phát ra một tiếng kêu đau, ngay sau đó lập tức đè lại cái tay đang sờ tới sờ lui của cô lại, nghiên răng nói: "Em nói đi?"
"Nó nó...!chắc không phải là...!nãy giờ anh đều trong cái trạng thái này đấy à?"
Đôi mắt Lục Đình Kiêu giống như dung nham của núi lửa trong ngày tận thế nhìn chằm chằm vào cô.
Câu trả lời đã rất rõ ràng.
"Anh không giống như thế", "Anh là đặc biệt", "Đợi em quay lại rồi sẽ giúp anh."...
Hiển nhiên là cô nhóc này còn chưa ý thức được, những gì mình tùy tiện nói ra có tác động tới anh như thế nào.
Những lời này đối với anh mà nói thì khác nào thuốc kích d*c nặng đô đâu?
Cho nên không khó để tưởng tượng được, lúc cô ở bên ngoài trò chuyện vui vẻ với Lâm Chi Chi thì anh ở trong này đã phải vật lộn trong dầu sôi lửa bỏng thế nào.
Ninh Tịch tỏ vẻ tự biết làm bậy rồi, sau đó trước khi Đại ma vương nổi điên thì nhanh chóng trốn khỏi bồn tắm, vừa chạy vừa nhỏ giọng nói: "Anh ngoan đi, ngoan đi, chờ em nha~!"
Ba chữ cuối là cô nhìn "Tiểu Tiểu Kiêu" ở ba tấc dưới rốn của anh mà nói...
Sau khi trở lại phòng khách.
Ninh Tịch nói thẳng với Lâm Chi Chi: "Chị Chi Chi, chuyện này là do em cân nhắc không chu toàn, lúc ấy em quá thích kịch bản này nên mới cố sức tranh thủ.
Tất nhiên là em cũng chuẩn bị sẵn mọi tinh thần cho mọi tình huống rồi.
Nếu chuyện đã thành thế này thì em chọn kịch bản khác là được rồi, chuyện này cũng không có gì đâu."
Giới giải trí vốn là như vậy, nào có chuyện mọi sự đều thuận buồm xuôi gió