Buổi sáng ngày hôm sau.
Lục Đình Kiêu giữ lời chạy qua đón Ninh Tịch.
Khi anh trông thấy bộ dạng cô đứng ở cửa, khuôn mặt liệt của ai đó có thêm mấy vết nứt.
Lúc bình thường Ninh Tịch đều thích mặc những bộ đồ tương đối năng động và thoải mái, thậm chí nhiều lúc mặc cả đồ nam.
Nhưng, hôm nay cô mặc một chiếc váy lông xù màu hồng phấn, bên ngoài còn khoác một cái áo choàng lông màu trắng, đên đầu cũng đội một cái mũ lông ấm áp có một quả bông cực to.
Mái tóc xoăn thường ngày hôm nay được là thẳng, tóc mái cũng được uốn cụp vào, trên đầu còn mang cái kẹp màu hồng phấn do Tiểu Bảo tặng, chân đi một đôi ủng bông màu trắng có tai thỏ!
Tóm lại là từ đầu đến chân trông chả khác gì một con thỏ trắng ngoan đến không thể ngoan hơn nữa!!!
"Em! " Bởi vì hình tượng này có sự tương phản quá lớn với tính cách thật của cô, Lục Đình Kiêu có chút khó hình dung.
Ninh Tịch nhảy qua khoác tay Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, em có đáng yêu không? Có phải vừa ngoan vừa dễ thương không?"
Lục Đình Kiêu ho nhẹ một tiếng: "Đáng yêu, nghĩ sao mà lại mặc thế này?"
"Ô, bởi vì đây coi như là lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò mà, nên phải ăn mặc sao cho long trọng một chút!"
Lục Đình Kiêu: "! " Quả thật là đủ long trọng!
Sau khi xuống lầu.
Trình Phong xuống xe mở cửa, khi thấy "Tiểu Bạch Thỏ" bên cạnh Lục Đình Kiêu thì suýt chút nữa hộc máu chết tại chỗ!
Hự cái gì thế này! Hôm nay bà chủ uống nhầm thuốc à?
Nhìn trông đáng yêu chết đi được! Vừa đáng yêu lại ỏn ẻn như thiếu nữ! Đến cả một cái móng tay cũng chẳng liên quan tới tính cách thường ngày của bà chủ luôn!
Người không biết gì thì nhất định sẽ bị cái vẻ dễ thương này hại chết, nhưng người quen cô thì nhất định sẽ bị sét đánh chết!
Trình Phong vuốt mồ hôi, ổn định tinh thần rồi mới lái xe đến sân bay tư nhân của Lục gia.
Ninh Tịch nhìn trực thăng trước mắt: "Cần ngồi trực thăng cơ à? Chúng ta đi đâu đây?"
"Rất nhanh là sẽ đến thôi.
" Lục Đình Kiêu đỡ cô lên trực thăng.
Quả