Mạc Lăng Thiên đứng bên cạnh thì lo sốt cả vó lên, dù sao vừa nãy anh ta cũng vừa mới đồng ý với Lục Đình Kiêu trông chừng Ninh Tịch hộ anh ta.
Đối với sự căng thẳng quá mức của Lục Đình Kiêu, vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng là lo xa thái quá, nhưng nào ngờ, Lục Đình Kiêu mới ra ngoài nghe cuộc điện thoại có mấy phút ngắn ngủi thôi, thế mà cô nhóc này đã quậy ra thành như thế này rồi!!
"Không được! Thật sự là quá hồ nháo mà!" Mạc Lăng Thiên chỉ có thể vội vã ngăn lại.
Quan Tử Dao nhìn Mạc Lăng Thiên với ánh mắt áp bách: "Lăng Thiên, anh đừng nhúng tay vào chuyện này.
"
"Anh làm sao mà mặc kệ được? Tử Dao, cô nhóc đó không hiểu chuyện thì thôi em cũng đừng gây sự nữa!" Mạc Lăng Thiên khuyên nhủ nói.
Vừa mới dứt lời, Ninh Tịch ở cạnh đó đã bĩu môi: "Tôi không hiểu chuyện ở đâu ra chứ! Tôi nghiêm túc thật mà!"
Giờ phút này, Mạc Lăng Thiên quả thật muốn đập đầu xuống đất! Móa nó chứ! Để ông đây chết đi cho rồi!
Ông đây rã cả bọt mép nói đỡ cho cô, thế mà cô cứ thích đâm đầu vào chỗ chết là sao!
Lục Đình Kiêu thích được cô gái này! haiz, quả nhiên không thể dùng tư duy của người bình thường để hiểu được!
"Anh Thiên, anh thấy chưa, chuyện này bắt đầu là do chính cô ta đề ra, bọn em đâu có gây sự đâu.
Đây là chuyện giữa phụ nữ bọn em, anh không cần quan tâm!" Lục Hân Nghiên sợ Mạc Lăng Thiên nhảy vào phá đám, vội cuống quýt kéo anh ta sang một bên.
Giờ phút này, ngoại trừ Mạc Lăng Thiên lòng như lửa đốt, tất cả mọi người ở đây đều tỏ ra đang đợi một vở kịch hay.
Nhưng mà, vở kịch này hình như cũng không có gì hay ho cho lắm, bởi vì kết quả quá ư là hiển nhiên.
"Tôi cảm thấy đứa con gái này có ngu thì cũng không ngu đến mức đấy chứ? Có phải cô ta đang "Giả heo ăn thịt hổ" không?" Có người nghi ngờ nhỏ giọng lầm bầm.
"Hứ! Cái dạng như cô ta mà cũng đòi "giả heo ăn thịt hổ"?"
"Kể cả phát súng vừa nãy của cô ta không sai sót thì trình độ của cô ta còn có thể như thế nào được nữa đây? Bây giờ người ra tay không phải là Lục Hân Nghiên mà là