Cách đó không xa có một đôi nam nữ đang cãi vã.
Người phụ nữ kia có dáng người rất cao, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, mặc một chiếc quần culottes (quần lửng ống rộng) phối với áo khoác dài.
Người phụ nữ có vóc người cực đẹp đó chính là người mà Ninh Tịch chờ nãy giờ - Tần Sênh Nguyệt.
Đối diện với Tần Sênh Nguyệt là một người đàn đẹp trai mặc một bộ vest màu xám tro, hình như là chồng của cô ấy...
Hai người cãi nhau rất to cho nên Ninh Tịch ngồi trong xe cũng nghe rõ ràng.
"Nghiêm Quân Hạo! Con mẹ anh có bị điên không! Chỉ vì một con điếm mà anh ly dị với tôi?" Tần Sênh Nguyệt không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt.
Tên đàn ông kia sắc mặt cực kì khó coi: "Sênh Nguyệt, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, Tiểu Nhu không phải là điếm.
Cô ấy là một cô gái rất tốt, rất trong sạch, em đừng làm nhục cô ấy nữa!"
"Ý của anh là tôi không bằng một ả đàn bà bán bán tiếng hát ở quán bar sao? Tại sao...!tôi phải biết lí do! Anh đưa tôi một lí do!"
"Sênh Nguyệt, không có anh em vẫn sống rất tốt...!nhưng mà cô ấy thì không như vậy...!cô ấy chỉ có anh thôi...!cô ấy cần anh hơn em!"
"Ha! Thật buồn cười, ý anh là vì tôi quá mạnh mẽ, có thể tự chăm sóc mình cho nên tôi đáng bị vứt bỏ?"
.....
Trong xe, Ninh Tịch chậc chậc lưỡi, đúng là cò chỉ có đi ăn đêm mới có cá vào bụng.
Không ngờ lại biết được một bí mật lớn như này nha~ Khó trách mấy tháng qua Tần Sênh Nguyệt mất hút, hóa ra là chuyện hôn nhân có vấn đề.
Cái này...!có khi là cơ hội tốt không chừng...
Hai người nọ cãi vã mấy câu, sau đó tan rã trong không vui.
Người đàn ông kia lên xe rồi cũng chẳng buồn quay đầu lại mà lái đi mất.
Tần Sênh Nguyệt mới nãy còn kiêu căng phách lối không ngừng mắng chửi gã đàn ông kia đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, yếu ớt khóc không thành tiếng, làm gì còn nửa phần khí thế lúc trước.
Ninh Tịch rón rén xuống xe, đi tới cạnh