"Ông nội đừng nói như vậy, ông sẽ khỏe lại thôi!"
"Haiz, con không cần an ủi ông nội, thân thể của ông thế nào tự ông rõ nhất...!vốn còn muốn cố thêm mấy năm...!ít nhất chờ con thành gia lập nghiệp...!Khụ khụ khụ..."
"Ông nội đừng nói chuyện nữa, mau nghỉ ngơi đi!" Ninh Tịch vội vàng nói.
Nếu còn có một chút hy vọng thì còn có thể chờ thêm một chút nhưng hiển nhiên Ninh lão gia tử hiểu rõ, dẫu có chờ đợi thêm nữa cũng không thể thấy được chút hy vọng nào.
Hai đứa con thì ông không dám giao phó cái gì, bên này thì thái độ của Ninh Tịch lại kiên quyết như vậy, căn bản không thể trở về rồi vào công ty của Ninh gia, hơn nữa còn vì tính chất công việc mà việc kết hôn với sinh con cũng rất mong manh...
Người đã đến tuổi rồi, một khi đã chẳng còn gì để bám vào thì sức khỏe y như cái xe bị mất phanh...
Rời khỏi phòng bệnh, vẻ mặt Ninh Tịch nghiêm trọng dị thường.
"Ông nội nới với mày cái gì?" Ninh Diệu Hoa thấy cô đi ra, lập tức tiến lên hỏi.
"Không nói gì." Ninh Tịch thuận miệng ném lại một câu, vượt qua mọi người rồi đi thẳng ra ngoài.
Ninh Diệu Hoa ở phía sau tức đến giậm chân: "Thái độ của nó kiểu gì vậy!"
Thấy dù thế nào gia sản cũng rơi vào gia đình anh Cả, tất nhiên là Ninh Diệu Bang nóng nảy, ông ta kéo Ninh Thiên Tâm đến một bên thấp giọng nói: "Thiên Tâm! Con nhìn Ninh Tịch mà xem, nó đi biền biệt như vậy mà ông nội còn nhớ nó, con dù sao cũng là con gái ruột mà sao lại không giúp ba một chút chứ? Con mà còn không tranh thì chẳng được cái gì đâu!"
Ninh Thiên Tâm lạnh lùng nhìn ông ta: "Tôi thì chỉ mong ông không nhận được bất cứ cái gì thôi, đến lúc đó để tôi nhìn xem, lúc mà ông không còn cái gì thì mấy mụ đàn bà kia có ở lại với ông không!"
"Mày.."
"Có thế nào thì mấy năm nay bác Cả cũng không có ả đàn bà nào bên ngoài, còn ông thì thế nào, ông còn là một người đàn ông sao?"
"Mày thì biết cái đếch gì! Mày có biết thân phận thật sự của Trang Linh Ngọc là cái gì không? Ông ta có muốn cũng