"Đừng khóc, đi vào rồi nói sau." Lục Đình Kiêu vội vàng đem người dẫn vào nhà, sau đó đỡ cô ngồi xuống ghế rồi rót một ly sữa nóng cho cô.
Ninh Tịch cầm cốc sữa, thất thần một lúc rồi mới nói: "Người ông nội không yên tâm nhất là em, Lục Đình Kiêu, em muốn đi tìm một...!hay là cho em đi thuê một người đàn ông giả vờ làm bạn trai em, để em dẫn đi gặp ông nội em cho ông an tâm."
"Tại sao không mang anh đi?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Hả...!mang...!anh?" Ninh Tịch hơi sửng sốt một chút.
Lục Đình Kiêu đen mặt, thế mà cô hoàn toàn không nghĩ đến anh là sao?
Ninh Tịch phản ứng lại, vội vàng nói: "Khụ, ý của em là nếu mang anh đi thật thì...!đoán chừng không phải để ông an tâm mà là lên cơn đau tim mất..."
"Đến lúc này em mang người khác đi thì ông của em càng không tin.
Em chỉ có thể mang anh tới thôi." Giọng điệu của Lục Đình Kiêu vô cùng chắc chắn.
"Thật...!thế sao?"
"Nếu không mang tôi thì em muốn mang ai?"
Ninh Tịch yếu ớt nhìn anh một cái: "Muốn nghe em nói thật không?"
"Ừ."
Ninh Tịch gãi đầu: "Thật ra thì...!em định đi tìm Tịch Thế Khanh nhờ anh ta giúp một chút, thân phận của anh ta tương đối phù hợp, chưa kể ông nội cũng thích anh ta nữa, cho nên nói chung là..."
Chưa nói xong, Ninh Tịch đã nhạy bén phát giác ra nguy hiểm nên vội vàng khoác tay Lục Đình Kiêu: "Nhưng mà, em cảm thấy ông nội sẽ thích anh hơn! Đi đi đi, mang anh đi, ngày mai sẽ mang anh đi ha!"
Lục Đình Kiêu liếc cô một cái.
Dĩ nhiên anh biết sự lo lắng của cô không phải không có lí do, thân phận của anh như vậy đoán chừng Ninh lão gia tử khó mà tin được anh thật lòng, thậm chí còn có thể không chấp nhận anh luôn.
"Em không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý." Lục Đình Kiêu nhìn cô, rồi lên tiếng đảm bảo.
"Chỉ tiếc là...!bạn trai thì có thể dẫn đến, nhưng mà tâm nguyện có chắt của ông thì em không cách nào thỏa mãn được..." Ninh Tịch buồn thiu lầu