Nhìn Tiểu Bảo đang mê mê hoặc hoặc đứng ở nơi đó, chính mình tự véo mặt, Ninh Tịch ruột gan mềm nhũn ra, lập tức lao tới ôm chầm lấy bánh bao nhỏ: “Phốc, tiểu bảo bối, sao con lại đáng yêu như vậy! Không phải nằm mơ mơ, là thật!”
Cảm nhận được sự ấm áp cùng cái ôm mềm mại này, bánh bao nhỏ cuối cùng cũng tin thật sự là cô Tiểu Tịch rồi, tay ngắn nhỏ nắm chặt lấy quần áo, dính ở trong lòng ngực cô, đồng thời, đôi mắt đem nhánh hiện lên tia cảnh giác nhìn baba ở phía sau.
Ba ba lại trộm cùng ma ma ở bên nhau không mang theo mình!
Nhìn thấy ánh mắt lên án của con trai, Lục Đình Kiêu khóe miệng nâng lên, xoa xoa đầu nhỏ của nó: “Đêm nay không cùng con đoạt.
”
Vì làm cô tiểu Tịch trở thành mẹ tiểu Tịch, con trai bảo bối trong khoảng thời gian này hy sinh không ít, nhịn không dính lấy Ninh Tịch nữa.
Lục Đình Kiêu đưa cho hai người cái chăn: “Em cùng Tiểu Bảo đi ngủ sớm một chút, anh còn có chút việc muốn xử lý.
”
Ninh Tịch nhíu nhíu mày: “Đã trễ thế này còn làm việc sao?”
Lục Đình Kiêu gật đầu: “Ừ, muốn kiếm tiền nuôi em cùng Tiểu Bảo.
”
Ninh Tịch: “……”
Lục Đình Kiêu khẽ cười một tiếng, đặt một nụ hôn lên chán của cô: “Ngủ đi, anh cũng sẽ ngủ nhanh thôi.
”
Đem dỗ bánh bao nhỏ ngủ say, Ninh Tịch đang chuẩn bị tắt đèn, di động đột nhiên sáng lên, có một cuộc điện thoại gọi đến.
Ninh Tịch trưới tiên cầm lấy điện thoại nhấn nút im lặng, rồi sau đó mới rón rén đi ra ngoài ban công.
“Alo?”
“Tiểu Tịch, em đang ở đâu? Tại sao không về nhà?” Di động đầu bên kia truyền đến âm thanh nôn nóng của Tô Diễn.
“Anh tại sao biết tôi không về nhà?” Ninh Tịch nhíu mày.
“Anh ở trước cửa chung cư em.
” Tô Diễn trả lời.
“Có việc?”
“Tiểu Tịch, en hiện tại đang ở đâu?” Tô Diễn truy vấn.
“Anh cho rằng tôi hẳn là ở nơi nào? Tiếp nam nhân ngủ sao?” Ninh Tịch gom áo khoác trên người lại, nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say trên giường, ánh mắt ôn nhu đến dị thường, thế cho nên nghe được giọng nói Tô Diễn như đang chất vất mình, trong lòng đều không có chút gợn sóng nào.
“Ninh Tịch!” Tô Diễn ngữ