"Mẹ, con muốn về nhà."
Thấy mấy chữ này, nước mắt của Nhan Như Ý lập tức trào ra.
Đến lúc này bà mới biết những câu nói của bà Tử Dao tạo thành tổn thương cho Tiểu Bảo lớn cỡ nào.
Nếu Tiểu Bảo không đau lòng đến cực điểm thì thằng bé làm sao có thể viết được câu nói đầy bất lực như vậy.
Bọn họ ngoài miệng thì cứ thao thao bất tuyệt rằng bọn họ là người thân của Tiểu Bảo, nhưng sự thật thì ngay đến một nơi để gọi là nhà bọn họ cũng không cho Tiểu Bảo được.
Thằng bé hoàn toàn không cảm nhận được nơi đây là nơi nó thuộc về.
Rõ ràng là đang ở nhà nhưng thằng bé lại nói, nó muốn về nhà...
Mà sự chú ý của Quan Tử Dao lại tập trung vào chữ "mẹ" kia.
Cô ta vốn chỉ tưởng Ninh Tịch này với Tiểu Bảo cao lắm cũng chỉ là thân quen thôi, không ngờ Tiểu Bảo lại đồng ý cho Ninh Tịch thành mẹ của mình!
Không được, cô ta nhất định phải ra tay nhanh hơn!
Trong trường hợp như hôm nay, Ninh Tịch thật sự không muốn bén mảng đến cái vũng nước đục này.
Cô còn định dỗ dành bánh bao nhỏ xong rồi sẽ đi, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn đổi ý.
Cô phải nhân cơ hội này khiến cho tất cả mọi người không bao giờ còn có thể coi thường bánh bao nhỏ nữa.
Kể cả cho dù trong tương lai cô với Lục Đình Kiêu sẽ không thuận buồm xuôi gió mà đến được với nhau.
Cô vẫn hi vọng rằng dẫu không có mình bên cạnh thì bánh bao nhỏ vẫn có thể sống thật tốt.
Vì vậy Ninh Tịch cố gắng áp chế cảm xúc, cực kì dịu dàng nói với bánh bao nhỏ: "Bảo bối ngoan nào, đây là nhà của con mà, chưa kể hôm nay là sinh nhật của ông nội đó! Chúng ta đã chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho ông nội còn gì, con quên rồi sao?"
Bánh bao nhỏ nghe thế cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ là bàn tay nhỏ ôm Ninh Tịch càng siết chặt hơn.
"Chờ lát nữa cô với con cùng nhau tặng quà cho ông nội có được không?" Ninh Tịch nói.
Nghe thế Tiểu Bảo mới cọ một cái cực kỳ nhẹ ở đầu vai Ninh Tịch, ý là gật đầu đồng ý.
Nhóc muốn về nhà, nơi nào có mẹ Tiểu Tịch thì đó chính là nhà.
Dỗ dành bánh bao nhỏ xong, Ninh Tịch nhìn về phía Lục