Sau khi cho Quan Trí Thần ăn "hành" một trận, Ninh Tịch cũng coi như đỡ tức được một chút.
Thiếu niên thiên tài - Quan Trí Thần sau khi bị Tiểu Bảo dạy cho một bài học làm người thế nhưng vẫn không cam lòng, lại tìm thêm mấy bài càng khó hơn nữa đến thách đố Tiểu Bảo, sau cùng đương nhiên lại bị hành cho tóe khói…
Lúc này, đám người vây quanh Quan Trí Thần đều chuyển hết sang bên Tiểu Bảo, thậm chí còn trực tiếp động tay động chân sờ lấy sờ để tính dính chút hơi thở của thiên tài, khiến cho Ninh Tịch sa mạc lời luôn.
Mà hiếm thấy là hôm nay bánh bao nhỏ lại rất kiên nhẫn, bị bao nhiêu người vây lấy, anh một câu tôi một câu ríu rít như cái chợ vỡ mà lại chẳng lộ ra tí mất kiên nhẫn nào.
Tiểu Bảo vẫn bình thản như không, tuổi nhỏ mà lại thích ra vẻ cao thâm khó đoán, càng khiến mọi người cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Thế giới trong mắt của nhóc chỉ có mẹ Tiểu Tịch, chỉ cần được mẹ Tiểu Tịch nắm tay, những người khác có ồn ào đến mấy đi chăng nữa cũng không sao.
"Không ngờ Tiểu Bảo lại giỏi như thế đấy!"
"Người ta vẫn thường hay nói con trai mà học giỏi toán là hấp dẫn nhất, hóa ra trẻ con cũng như thế! Tôi ngất mất!"
"Muốn véo cái má bầu bĩnh đó quá đi! Cái mặt nghiêm nghiêm không nói chuyện kia yêu chết mất thôi!"!
Tối nay Tiểu Bảo thu hoạch thêm một đống fan chị gái, thậm chí còn có mấy người cãi cọ đòi làm mẹ nuôi của nhóc nữa, số người đòi đặt sẵn chỗ cho con gái mình còn nhiều đến mức không đếm xuể.
Chỉ trong thoáng chốc, Quan Trí Thần đã hoàn toàn bị cho ra rìa.
Cậu ta trơ mắt nhìn ánh mắt khích lệ và ánh hào quang vốn dĩ thuộc về mình giờ đã bị thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đó cướp đi, gương mặt càng lúc càng âm trầm…
Trong lúc tất cả mọi người đang vây quanh Tiểu Bảo, cậu ta đột nhiên mở miệng, u ám nói ra một câu: "Cháu đọc trong sách có nói rằng, những đứa trẻ bị tử kỉ thường phát triển khác người, hóa ra đúng là thế thật!"
Giọng của Quan Trí Thần không nhỏ, cho nên cơ bản là tất cả mọi người có mặt ở phòng tiệc đều có thể nghe thấy câu nói đó của cậu ta.
Thoắt một cái, bầu không khí náo nhiệt đã lặng ngắt, tất cả mọi người đều trở nên ngượng ngập.
Cùng với câu nói đó của Quan Trí Thần, con ngươi của Ninh Tịch co lại, Lục Sùng Sơn thì như