Nhìn bức tranh chữ có giá trị liên thành kia, mọi người có mặt trong bữa tiệc liền kinh hãi thán phục y như những gì Quan Thụy dự đoán…
"Đùa gì thế? Thứ này mà còn không quý giá? Đây chẳng phải là bức thư pháp có giá trên trời hơn năm trăm triệu được bán ở Zürich1 đó ư?"
1 Zürich: Một thành phố ở Thụy Sĩ
"Xem ra mấy năm nay nhà họ Quan ở nước ngoài phát triển cũng không tệ!"
"Đâu chỉ là không tệ, ông không thấy gần đây Quan Tử Dao và Nhan Như Ý rất hay đi cùng nhau sao? Chắc hẳn là hai nhà sắp thành thông gia rồi đó!"
"Ồ! Không thể nào? Chẳng phải nghe nói trước đây Lục Sùng Sơn có ý muốn kết thân với nhà họ Trang đó sao?"
"Nhà họ Trang trước giờ đều chỉ kết thân với những gia đình liên quan tới quân đội và chính trị! Tuy rằng gia nghiệp nhà họ Lục có lớn nhưng cũng vẫn chỉ là thương nhân… khả năng này không lớn lắm đâu!"
!
Thấy Quan Thụy tặng món quà quý như vậy hiển nhiên là rất coi trọng nhà họ Lục, lúc này vẻ mặt Lục Sùng Sơn đã hòa hoãn hơn.
Đương nhiên, thứ mà ông mong đợi nhất đêm nay vẫn là quà của Tiểu Bảo!
"Tiểu Bảo, không phải con nói có quà muốn tặng ông nội ư? Là gì thế?" Lục Sùng Sơn không khỏi mong chờ hỏi Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo ngẩng đầu, liếc nhìn ba Kiêu và mẹ Tiểu Tịch ở bên cạnh.
Lục Đình Kiêu đưa mắt nhìn người giúp việc một cái, lập tức có người mang hai cuộn giấy Tuyên Thành và bút mực tới.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều tỏ vẻ hứng thú, xem ra Tiểu thái tử muốn tự mình viết một bức để tặng ông nội rồi.
Tuy rằng lòng hiếu thảo khó mà có được, nhưng so với bức thư pháp giá trên trời vừa rồi thì có vẻ như phần quà mừng thọ này có hơi tầm thường…
Ninh Tịch yên tĩnh giúp Tiểu Bảo mài mực, Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ mở hai cuộn giấy Tuyên Thành kia ra, đặt trước mặt Tiểu Bảo.
Lúc này, đã có người chú ý tới một chi tiết là nữ giúp việc chuẩn bị hai cái bút lông…
Lẽ nào là đồ dự bị?
Ngay sau đó dưới ánh mắt của mọi người, Tiểu Bảo liền dùng hai bàn tay vừa nhỏ vừa ngắn của mình, mỗi tay cầm lấy một chiếc bút lông.
Mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành trước mắt, ổn định tinh thần, sau đó hai chiếc bút