Ninh Tịch mừng rỡ ném luôn cái túi trong tay xuống đất rồi phi chân trần đến bên cạnh Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, anh đã về rồi!!!"
Lục Đình Kiêu đặt laptop xuống bàn, sau đó cẩn thận đỡ lấy cô để cô ngồi lên đùi mình: "Có mang quà cho em."
"Em chẳng cần quà gì hết, anh là món quà tốt nhất rồi!"
Lục Đình Kiêu cười khẽ: "Miệng em có bôi mật hả?"
"Anh có muốn nếm thử không?"
Ánh mắt Lục Đình Kiêu đột nhiên biến đen: "Anh nhớ...!hình như chân em đã khỏi hẳn rồi..."
Ninh Tịch đột nhiên cứng người, cười khan: "Nào...!nào có! Vẫn còn sẹo đó! Không tin anh nhìn mà xem!"
Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ nhìn cô: "Lúc trước đưa em thuốc trị sẹo đã dùng chưa?"
Cô nhóc này, lần nào cũng mơi xong thì tự mình đánh trống lui quân.
"Mỗi ngày đều bôi đó! Thể chất em không để lại sẹo nên chắc không có sẹo đâu, anh yên tâm đi!"
"Đi xem phim à?" Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi cô.
"Hửm! Sao anh biết?" Ninh Tịch ngạc nhiên hỏi.
Ninh Tịch liếc mắt nhìn cái túi bị cô ném xuống đất, đó là túi quà nhỏ mà rạp chiếu phim tặng khi đi xem phim, bên trên còn in tên của bộ phim nữa.
"Ồ, đúng vậy..."
"Cùng ai."
"Ờ...!là...!Giang Mục Dã..." Ninh Tịch cảm thấy không nói dối Đại ma vương thì kết cục của mình sẽ khá hơn một chút.
"..."
"Đây hoàn toàn là vì lí do công việc mà, lúc trước em có đóng một vai phụ trong phim của cậu ta."
"Vai gì?"
"..." Thế quái nào mà Đại ma vương vừa hỏi mấy câu đã lập tức hỏi đến vấn đề mấu chốt như vậy.
Ninh Tịch ho nhẹ một cái: "Mối tình đầu..."
Trước khi Lục Đình Kiêu kịp đổi sắc mặt thì Ninh Tịch đã thao thao bất tuyệt nói: "Chỉ xuất hiện có mấy phút thôi, bất kể là phim trước hay phim này thì cũng đều không có kết quả tốt! Thảm đến không thể thảm hơn được!"
Mặc dù chính Ninh Tịch cũng cảm thấy kiểu giải thích của mình thật ngây thơ, nhưng mà bất ngờ là nó lại có tác dụng, sắc mặt của Lục Đình Kiêu lập tức tốt