Chương 1394:
Phong Lăng nhìn mắt Tam Bàn: “Anh sang bên kia ngủ đi, tôi ngủ từ chiều giờ đến giờ không sao nữa rồi. Tôi trông cho, anh đi ngủ đi.”
Tam Bàn gật đầu, quả thực vô cùng buồn ngủ, anh ta đứng dậy, vươn vai một cái rồi đi ra ngoài.
Kết quả còn chưa đi đến cửa lều, Tam Bàn bỗng nhiên nghe thấy Phong Lăng ngạc nhiên nói: “Sao mùi rượu lại nồng như vậy? Anh lại dùng rượu lau người cho lão đại à?”
Tam Bàn dừng chân, quay đầu lại cười hì hì nói: “Không có, tôi đút rượu trắng cho lão đại.”
Bàn tay đang định sờ trán Lệ Nam Hành của Phong Lăng cứng đờ trong nháy mắt, cô đột ngột chuyển mắt nhìn Tam Bàn: “Đút rượu gì cơ? Lão đại đã sốt thành như vậy rồi mà anh còn đút rượu cho anh ấy? Anh điên rồi à?”
“Cậu đừng kϊƈɦ động vội!” Tam Bàn nhìn vẻ mặt vô cùng tức giận của Phong Lăng, vội vàng giải thích: “Thật ra, hồi trước tôi vừa trải qua cơn sốt cao như vậy, biết rõ hiện tại rốt cuộc lão đại khó chịu thế nào. Ban nãy tôi đã đo nhiệt độ cơ thể của lão đại, đã giảm xuống ba mươi tám độ sáu, đoán chừng là sắp khỏe lại rồi. Nhưng chính giai đoạn sắp khỏe lại này, lại bởi vì mấy ngày trước sốt cao, làm đầu đau muốn chết. Lúc ấy, khi tôi đang ở trong tình trạng này, tôi đã cực kì hi vọng có người có thể rót cho tôi chút rượu, làm tôi say khướt để mất cảm giác, không cảm thấy khó chịu như vậy nữa. Nhưng khi đó tôi không mở mắt ra được, cũng không có sức nói chuyện, tôi thấy hiện tại lão đại hẳn là giống tình trạng của tôi lúc ấy, nên tôi rót cho anh ấy chút rượu, không nhiều đâu, cũng chỉ hơn 200 ml thôi…” “Hơn 200 ml?” Nếu ánh mắt của Phong Lăng có thể giết người thì không chừng Tam Bàn đã bị vạn mũi tên bắn xuyên tim trong nháy mắt rồi.
“Tam Bàn, anh đang giết người đó, anh có biết không hả? Anh ấy vẫn đang sốt đấy!”
“Thật sự không sao đâu, đàn ông dù bị bệnh nặng cũng không yếu ớt như vậy, hơn nữa, rượu là thứ giống với thuốc gây mê mà, có thể giảm đau rất tốt…”
“Xéo ngay!” Phong Lăng tức giận, lạnh lùng nói.
Thấy cô tức giận, Tam Bàn đành phải im lặng, đợi sáng mai Đại Bân về rồi nói tiếp, anh ta xoay người ra khỏi lều.
Phong Lăng lạnh lùng ngồi bên giường, sờ trán người đàn ông một cái, lại cầm nhiệt kế ở bên cạnh lên, nhìn thấy quả nhiên là ba mươi tám độ sáu. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cúi đầu xuống là có thể ngửi thấy mùi rượu trêи người anh, cô lại thầm lườm chiếc lều sát vách.
Thấy Tam Bàn tựa như đang cười lấy lòng với cô qua cửa sổ lều bạt bên cạnh, cô tức giận đưa tay kéo rèm cửa sổ
Trong chuyện này, suy cho cùng cũng không biết Tam Bàn ngu ngốc hay là quá tốt bụng, nhưng bình thường tên mập chết bầm này chính là loại cẩu thả điển hình, ruột để ngoài da..
Lúc con người đang sốt cao, cho dù là đau đầu rất nghiêm trọng thì cũng không thể uống rượu được.
Phong Lăng lo lắng bởi vì bị chuốc rượu mà Lệ Nam Hành lại tiếp tục sốt cao, cô ngồi bên giường, thỉnh thoảng thử nhiệt độ của anh.
Rượu cũng đã đút rồi, chỉ có thể cầu nguyện tố chất cơ thể Lệ lão đại có thể chống đỡ được sự giày vò của rượu trắng do tên mập chết bầm kia đút thôi.
Phong Lăng cứ ở bên giường quan sát như vậy một hồi, sau khi xác định Lệ Nam Hành không có vấn đề gì quá lớn ngoại trừ hô hấp không ổn định, Phong Lăng mới đứng dậy đi rót thêm nước mang vào.
Cô quay lại bên giường, đút nước cho Lệ Nam Hành, thoa nước lên môi giúp anh, vừa định đứng dậy đi lấy một thau nước tới lau người cho anh lần nữa thì cô lại đột nhiên nhìn thấy Lệ Nam Hành đang chậm rãi mở mắt ra.
Bởi vì sốt cao mà tửu lượng của người đàn ông không tốt lắm, mơ màng nhìn chằm chằm cô. Phong Lăng thấy anh tỉnh lại, ngạc nhiên cúi người xuống ngay lập tức, ghé vào cạnh anh khẽ hỏi: “Lão đại, anh tỉnh rồi à?”
Lệ Nam Hành im lặng, chỉ là trong phút chốc sau khi mở mắt ra, anh nhìn thấy mặt Phong Lăng sáp lại gần, bởi vì liên tục ở bên giường chăm sóc anh mà thiếu niên vốn hơi tiều tụy giờ trông lại như gầy đi mất cả cân thịt.
“Lão đại?” Thấy Lệ Nam Hành tỉnh lại nhưng không nói lời nào, Phong Lăng nhìn anh, không biết là bởi vì sốt cao hay là vì bị đút rượu mà không tỉnh táo cho lắm. Phong Lăng sợ anh nhức đầu lập tức đưa tay lên, đặt ở hai bên huyệt Thái dương của anh, nhẹ nhàng xoa bóp, vừa xoa vừa nói: “Đầu anh đau lắm đúng không? Như thế này có dễ chịu hơn chút nào không?”
Người đàn ông vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn cô trong khoảng cách gần như thế.
Phong Lăng cảm thấy anh giống như đang nhìn cô, lại giống như xuyên qua mặt cô nhìn nơi nào đó khác, giống như có tiêu cự mà cũng lại như không có tiêu cự.
Lẽ nào là sau nhiều ngày ngủ mê man, anh mở mắt ra nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo?