Chương 1405:
Lệ Nam Hành không những không buông cô ra, mà còn không lấy cả áo chống rét cho cô. Trong khi đó đám người kia nghe thấy là anh đến cũng thả lỏng sự đề phòng, trở mình ngủ tiếp. Tiếng ngáy tiếp tục vang lên khắp chốn, không ai để ý đến bọn họ.
Lệ Nam Hành kéo dây kéo áo chống lạnh dày, rộng của mình ra rồi phủ bên ngoài người Phong Lăng đang ở trong lòng mình, giữ nguyên tư thế ôm như thế, cưỡng ép cô ra khỏi lều. Phong Lăng giãy giụa cả đoạn đường đi nhưng vẫn bị người đàn ông này thô bạo cưỡng chế đi vào chiếc lều sát bên. Lúc đến cạnh chiếc giường Đại Bân đang ngủ, Lệ Nam Hành đạp vào thành giường hai cái. Đại Bân bừng tỉnh, anh ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nên định nhanh chóng mặc quần áo vào theo thói quen thì chợt thấy vẻ mặt hậm hực của Lệ lão đại cùng vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ của Phong Lăng. Trong chốc lát, đầu óc của anh ta vẫn chưa tiếp thu được chuyện gì đang xảy ra, vài giây sau mới phản ứng lại hỏi: “Lão đại?”
“Cậu về lều bên cạnh ngủ đi.” Mặt Lệ Nam Hành không cảm xúc, tiếng nói lạnh lẽo tựa như thể nếu anh ta còn dám ở đây thêm một giây một khắc nào thì anh ta sẽ bị đạp thẳng xuống dưới núi.
Đại Bân chẳng dám nhiều lời, dù sao bản thân cũng đang buồn ngủ, ngủ ở đâu mà chẳng giống nhau, vì thế anh ta lập tức nhảy xuống giường. Bởi vì từ đầu đến chân chỉ mặc độc một chiếc qυầи ɭót, lại sợ bên ngoài quá lạnh nên anh ta dứt khoát trùm chăn quanh người rồi chạy vội ra ngoài.
Nhìn chiếc giường đã trống trải, Phong Lăng đang định nói không có chăn thì làm sao ngủ được, hay là cứ để cô về lại lều bên cạnh đi. Kết quả cô còn chưa kịp nói gì, Lệ Nam Hành đã đưa chân đá cái giường xếp nhẹ hều này sang một bên, sau đó ép Phong Lăng đi đến chiếc giường vốn dĩ là của cô, ấn vai cô ngồi xuống.
Phong Lăng vừa đụng vào chiếc giường này thì tựa như bị ám ảnh tâm lý, cả người thấy không thoải mái, cô sợ hãi muốn đứng lên, nhưng lại bị người đàn ông kia ấn xuống, kiên quyết bắt cô ngồi yên.
“Cậu ngoan ngoãn ở đây cho tôi, trước đây ngủ thế nào thì bây giờ ngủ thế đó.” Lệ Nam Hành đanh mặt nhìn cô: “Bệnh của tôi đã khỏi rồi, nhiệt độ cũng đã bình thường, sẽ không lây bệnh cho cậu đâu! Cậu cũng không cần phải thức trắng đêm chăm sóc cho tôi nữa. Bây giờ, nằm xuống, ngủ đi!”
Phong Lăng giãy ra, người đàn ông mới buông tay khỏi vai cô.
Hiện tại Đại Bân đã về lều bên cạnh, cô cũng không thể lại làm khổ Đại Bân nữa, đảo mắt nhìn về chiếc giường xếp bên kia: “Lão đại, tôi vẫn thấy mỗi người nằm một giường thoải mái, dễ chịu hơn. Tôi đi lấy thêm một cái chăn, ngủ ở giường kia.”
Khi cô có ý định đứng dậy đi sang bên kia, Lệ Nam Hành vẫn đứng lì bên cạnh giường, anh dùng vẻ mặt hững hờ nhìn cô, chẳng nói chẳng
Phong Lăng không đứng dậy được vì va phải cái tư thế đứng ép người của anh, nên cô bất đắc dĩ phải ngồi xuống lại.
“Phong Lăng, trong mấy ngày tôi ở núi Rogers, lão đại tôi đây đã chọc giận gì cậu à?” Anh hơi nheo mắt lại nhìn cô.
“Không có.”
“Không có thì cậu giận dỗi gì tôi, nằm xuống!” Lệ Nam Hành cố kiềm chế cảm giác muốn đập nát cái giường xếp bên cạnh, rũ mắt nhìn cô: “Tôi không muốn phải lặp lại lời mình nói một lần nữa đâu, lập tức nằm xuống ngủ cho tôi.”
Phong Lăng không muốn thể hiện sự cáu kỉnh của mình ra ngoài quá rõ ràng, thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua khiến cô biết Lệ Nam Hành như thế này đã là kiên nhẫn nhân nhượng lắm rồi.
Hiện giờ, cô đã về lều bên này, có làm gì tiếp đi nữa thì đều phí công vô ích mà thôi.
Cô chỉ có thể coi như chưa có gì xảy ra.
Sau khi im lặng nửa phút, cô kéo lại áo trêи người mình, còn dựng thẳng lại cổ áo vừa bị kéo lệch. Sau đấy, cô mới nằm xuống, nép sát vào trong góc giường, xoay người đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại, định cứ thế ngủ.
Lệ Nam Hành cũng không ép buộc cô làm cái gì khác nữa, chỉ đứng bên giường nhìn cô một lúc rồi mới cởi áo chống lạnh trêи người xuống, ném sang một bên, rồi cũng nằm xuống.
Trong giây phút ấy, Phong Lăng cho rằng bản thân đưa lưng về phía anh ngủ thì sẽ không sao cả, nhưng kết quả Lệ Nam Hành vừa mới nằm xuống thì khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại khoảng hai mươi xăng ti mét. Cơ thể nhạy cảm của cô trở nên căng thẳng, ký ức trêи chiếc giường lớn này đêm đó bỗng ùa về trong đầu, cho dù cô có làm gì thì cũng chẳng thể nào bình tĩnh chìm vào giấc ngủ được.
Sau khi Lệ Nam Hành nằm xuống, bởi vì người vốn dĩ phải nằm ở đây cũng đã ở kề bên nên anh rất hài lòng giơ tay lên, bắt chéo ra sau đầu, hai mắt nhắm lại.
Ban đêm bốn bề tĩnh lặng, Phong Lăng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, người đàn ông ở sau lưng tựa hồ đã thϊế͙p͙ đi, hô hấp của anh rất vững vàng và đều đặn.
Thế này thì cô hoàn toàn không thể ngủ được. Phong Lăng lặng lẽ ngồi dậy, đang định tìm cơ hội xuống giường thì người đàn ông vẫn đang gối tay sau đầu và nhắm mắt bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn ngái ngủ: “Ngoan ngoãn mà ngủ đi, đừng có nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài hóng gió lạnh.”
Động tác của Phong Lăng khựng lại, cô nhẫn nhịn, đưa mắt nhìn người đàn ông vẫn đang khép chặt mi kia, mất kiên nhẫn nói: “Tôi không ngủ được, ra ngoài dạo một lát.”