Chương 1422:
Lúc đó Phong Lăng không hề chú ý đến cô ta, nhưng tốt xấu gì cũng coi như đã gặp mặt một lần, nên cô mới có chút ấn tượng.
Phong Lăng đã nhận ra cô ta, nhưng dẫu gì cũng chẳng thân quen, cô không đổi sắc mặt, đi thẳng vào chủ đề chính, nói: “Cô Phong, tôi vừa mua mười cân Miss này mất rồi.”
hấy Phong Lăng nói thẳng ra như vậy, Phong Minh Châu lập tức nhíu đôi lông mày thanh tú lại. Sau khi liếc nhìn Phong Lãng mấy lần, cô ta khẽ mỉm cười nhưng sự cao ngạo trong đáy mắt vẫn không giảm đi: “Tôi nhớ ra rồi, lần trước, ở phòng bệnh mà Thư Khả dẫn tôi vào… À, đúng rồi, cậu là người của căn cứ XI đúng không?”
Phong Lăng không trả lời, chỉ đảo mắt nhìn về phía cô nhân viên, trực tiếp đặt tấm thể ngân hàng ở một bên: “Đây là tiền của mười cân gia vị, nhanh lên, tôi đang bận.”
Cô nhân viên không biết có nên nhận hay không, liếc nhìn Phong Minh Châu: “Cô Phong, chuyện này…”
Phong Minh Châu vẫn mỉm cười: “Cậu bạn này, tối nay chúng tôi có một buổi tụ họp giữa các tiểu thư thượng lưu rất quan trọng. Tôi đã mời một vị đầu bếp đẳng cấp quốc tế đến nên rất cần loại gia vị này, vừa hay, tôi tình cờ đi qua đây nên tiện đường ghé vào mua một ít. Hay là thế này đi, tôi sẽ trả gấp đôi tiền, phần còn lại cậu hãy đợi đến sáng mai quay lại mua sau, cậu thấy sao? Coi như là tôi tặng cậu.”
Ánh mắt của Phong Lăng rất lãnh đạm: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Tôi với cô Phong chẳng thân thiết gì, cũng chẳng cần cô phải tặng. Mặt khác, thứ nhất lý do tôi mua những thứ này không cần phải nói rõ ràng với cô; thứ hai, ai đến trước thì được trước mới là đúng quy tắc, tôi chỉ quan tâm đến quy tắc, không để ý đến thân phận hay giá cả.”
Phong Minh Châu bị nghẹn lời một lúc, tính kiêu ngạo từ nhỏ tới lớn đã khiến cô ta quen với việc bố thí cho người khác. Dẫu sao, trêи đời này, không có việc gì không thể giải quyết được bằng tiền. Cô ta đã rất khách sáo nhưng cậu thanh niên này vẫn cứng đầu cứng cổ, thậm chí còn không hề nể mặt cô ta.
Cô nhân viên đứng một bên lúng túng, cảm thấy tính cách của cậu thanh niên này không phải kiểu người đễ chọc. Dù nhìn cậu ta rất
Thấy Phong Lăng nói thẳng ra như vậy, Phong Minh Châu lập tức nhíu đôi lông mày thanh tú lại. Sau khi liếc nhìn Phong Lãng mấy lần, cô ta khẽ mỉm cười nhưng sự cao ngạo trong đáy mắt vẫn không giảm đi: “Tôi nhớ ra rồi, lần trước, ở phòng bệnh mà Thư Khả dẫn tôi vào… À, đúng rồi, cậu là người của căn cứ XI đúng không?”
Phong Lăng không trả lời, chỉ đảo mắt nhìn về phía cô nhân viên, trực tiếp đặt tấm thẻ ngân hàng ở một bên: “Đây là tiền của mười cân gia vị, nhanh lên, tôi đang bận.”
Cô nhân viên không biết có nên nhận hay không, liếc nhìn Phong Minh Châu: “Cô Phong, chuyện này…”
Phong Minh Châu vẫn mỉm cười: “Cậu bạn này, tối nay chúng tôi có một buổi tụ họp giữa các tiểu thư thượng lưu rất quan trọng. Tôi đã mời một vị đầu bếp đẳng cấp quốc tế đến nên rất cần loại gia vị này, vừa hay, tôi tình cờ đi qua đây nên tiện đường ghé vào mua một ít. Hay là thế này đi, tôi sẽ trả gấp đôi tiền, phần còn lại cậu hãy đợi đến sáng mai quay lại mua sau, cậu thấy sao? Coi như là tôi tặng cậu.”
Ánh mắt của Phong Lăng rất lãnh đạm: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Tôi với cô Phong chẳng thân thiết gì, cũng chẳng cần cô phải tặng. Mặt khác, thứ nhất lý do tôi mua những thứ này không cần phải nói rõ ràng với cô; thứ hai, ai đến trước thì được trước mới là đúng quy tắc, tôi chỉ quan tâm đến quy tắc, không để ý đến thân phận hay giá cả.”
Phong Minh Châu bị nghẹn lời một lúc, tính kiêu ngạo từ nhỏ tới lớn đã khiến cô ta quen với việc bố thí cho người khác. Dẫu sao, trêи đời này, không có việc gì không thể giải quyết được bằng tiền. Cô ta đã rất khách sáo nhưng cậu thanh niên này vẫn cứng đầu cứng cổ, thậm chí còn không hề nể mặt cô ta.
Lúc trước, Phong Minh Châu từng nghe Thư Khả kể hình như em ấy rất thích cậu thanh niên này?