Đám phóng viên xung quanh lập tức im bặt, mãi cho đến khi có một giọng nói khẽ vang lên: “Nghe nói sau khi ly hôn vào mười năm trước, cho đến nay Lục tổng vẫn chưa tái giá…”
Hạ Mộc Ngôn không còn nghe rõ âm thanh trên tivi nữa. Bụng cô đột nhiên quặn đau, cô chật vật co người lại, ngã nhoài xuống đất. Máu như ứ tràn trong lồng ngực, trào qua cổ họng.
Đám người kia đã bỏ thuốc độc mãn tính vào cơm tù của cô suốt ba tháng qua.
Chẳng lẽ, tính mạng cô đã đi tới bước đường cùng rồi sao?
***
Nóng…
Nóng quá…
Hạ Mộc Ngôn dần dần tỉnh lại, nửa người dưới truyền đến cơn đau xé da xé thịt như bị đâm thô bạo!
“Ưm…”
Toàn thân đau buốt cứng đờ, cô rên lên, nhưng lập tức lại bị người đàn ông trên người dùng nụ hôn phủ kín miệng.
Cô tỉnh lại lần nữa, mở mắt, thứ đầu tiên trông thấy là chiếc đèn thủy tinh xa hoa đắt đỏ trên đầu.
Bên dưới là tấm chăn tơ tằm sang trọng mịn màng, cô như đang nằm trên một đám mây mềm mại, vô cùng thoải mái.
Đây là đâu?
Cô ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Đây rõ ràng là Ngự Viên ở Hải Thành, phòng cưới trước kia của cô và Lục Cẩn Phàm!
Sao cô về đây được?
Chẳng phải vì bỏ hoang quá lâu nên Ngự Viên đã bị niêm phong từ mấy năm trước rồi sao?
Nửa người dưới đau nhức nhắc nhở cô rằng đây không phải là mơ. Cô cúi đầu nhìn bản thân, cơ thể trẻ trung trắng nõn mềm mại, như chưa từng trải qua năm tháng vất vả phong sương, bờ vai trần và xương quai xanh đầy những vết hôn mập mờ…
Cô vội vàng vén chăn xuống giường, cố chịu sự khó chịu giữa hai chân, bước nhanh vào phòng tắm, nhìn mình trong gương.
Mười năm trước, Hạ Mộc Ngôn vốn là thiên kim hoàn mỹ bậc nhất ở Hải Thành. Cô sở hữu gương mặt xinh đẹp không ai sánh bằng, người người ca ngợi. Đàn ông nhìn thấy cô thì xương cốt lập tức mềm nhũn. Chỉ cần cô khẽ mỉm cười, vô số đàn ông sẽ sốt sắng dâng cả tính mạng cho cô.
Hạ Mộc Ngôn không dám tin, cô nhìn chăm chăm vào gương mặt cuốn hút trong gương.
Cô… đã sống lại?!
Trong lúc tinh thần cô còn đang hoảng loạn thì cửa phòng bất chợt bị đẩy ra. Một giọng nói ngọt ngào có phần thăm dò vang lên: “Chị, tối qua
Nhìn dấu vết trên người Hạ Mộc Ngôn, giọng nói kia lập tức trở nên the thé: “Hai người đã lên giường với nhau?”
Hạ Mộc Ngôn giật mình, quay đầu lại liền bắt gặp sắc mặt khó coi của Hạ Mộng Nhiên.
Cảnh này quá đỗi quen thuộc…
Không chỉ sống lại, cô còn quay trở về một tháng trước khi cô và Lục Cẩn Phàm ly hôn vào mười năm trước!
Đêm qua là lần đầu tiên cô và Lục Cẩn Phàm chung phòng sau nửa năm kết hôn!
Cô vẫn luôn chống đối cuộc liên hôn giữa hai gia tộc, nên bốc đồng muốn ly hôn.
Vì luôn quan tâm đến cảm giác của cô nên Lục Cẩn Phàm chưa từng cưỡng ép.
Một tháng trước khi ly hôn, anh vẫn nhẫn nhịn tính tình cáu kỉnh của cô. Vì cô không muốn nhìn thấy anh mà anh phải ở lại công ty làm thêm giờ đến khuya. Đợi cô ngủ rồi anh mới về nhà, hoặc ở hẳn công ty.
Tất cả mọi việc xảy ra tối hôm qua… đều là ý của Hạ Mộng Nhiên.
Cô ta nói, chỉ cần chuốc thuốc vào rượu của Lục Cẩn Phàm, tìm cho anh một người phụ nữ, đẩy anh vào tội ngoại tình, là Hạ Mộc Ngôn có thể đơn phương xin ly hôn.
Nhưng Lục Cẩn Phàm là ai chứ? Lục dù không phòng bị, nhưng sau khi phát hiện rượu có vấn đề, anh đã lạnh lùng thẳng thừng từ chối không tiếp xúc với bất kỳ ai. Trong cơn phẫn nộ, anh kéo Hạ Mộc Ngôn đang định trốn ra ngoài vào phòng cưới của hai người!
Cũng chính đêm đó, lần đầu tiên Hạ Mộc Ngôn nhận ra bộ mặt khác của Lục Cẩn Phàm.
Anh không phong độ dịu dàng như vẻ bên ngoài, càng không thể mãi dung túng cho những trò xằng bậy của cô. Anh ấn cô xuống giường, Lục cho cô gào khóc đấm đá, không những hoàn toàn chứng thực danh phận vợ chồng của họ mà còn giày vò cô suốt một đêm!
Tất cả cảm giác tối hôm qua đều rất rõ ràng…