Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 203


trước sau

Chương 203:

 

“Ưm!”

 

Hai người đàn ông giữ chặt Hạ Mộc Ngôn. Một người thuần thục bẻ hai cánh tay cô ra sau, một người nhanh nhẹn lấy vải ướt bịt kín miệng cô lại.

 

Rõ ràng bọn họ được huấn luyện đàng hoàng, động tác chuyên nghiệp, khiến người khác không kịp tránh né. Mặc dù Hạ Mộc Ngôn có phòng bị nhưng chưa đến một giây cô đã bị khống chế. Miệng cô bị bịt kín, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thốt ra nổi.

 

“Ưm ưm! Thả… Ưm…”

 

Cô giãy giụa, cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của hai người kia, nhưng cô chưa kịp thấy rõ thì đã bị ấn đầu xuống. Ngón tay hắn ta thô ráp nhấn mạnh vào nơi yếu ớt phía sau gáy, khiến máu cô dồn lên não, tầm mắt trở nên mơ hồ, ngay cả việc điều chỉnh tiêu cự cũng trở nên khó khăn.

 

“Cô Hạ, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh, xin cô hãy hợp tác. Nếu không, chúng tôi khó lòng đảm bảo sẽ không làm cô bị thương!”

 

Người đàn ông ghìm chặt cô, giọng nói khàn đục tàn nhẫn.

 

Hạ Mộc Ngôn ngừng lại, không liều mạng chống cự nữa. Hai người kia mau chóng xách cô ra ngoài. Miệng cô bị bọn họ bịt lại nên không thể nào kêu lên. Sau đó cô bị đẩy lên chỗ ngồi phía sau của chiếc xe Jeep màu đen. Cửa xe đóng sầm lại, bấy giờ, Hạ Mộc Ngôn mới có thể tự do hít thở.

 

Cô đảo mắt nhìn thấy chỗ ngồi phía sau và chỗ ngồi phía trước đã bị ngăn cách bởi một vách kim loại ở giữa. Cô vốn không thể nhìn thấy tình hình phía trước.

 

Cửa sau và cửa sổ đều bị bịt kín. Cánh cửa duy nhất có thể mở ra đã bị họ khóa lại ngay lập tức.

 

Hạ Mộc Ngôn đặt tay lên cửa xe, vặn vài cái, nhưng chỉ tốn công vô ích. Cho dù cô đấm hay đá thì cửa vẫn không mở. Cửa sổ xe có trang bị thêm kính mờ, người bên ngoài không thể thấy bên trong, mà người bên trong cũng không thấy được bên ngoài, chỉ toàn một màu tối đen.

 

“Rốt cuộc các người là ai? Thả tôi xuống xe!”

 

Hạ Mộc Ngôn xoay người, dùng hết sức đập vào vách kim loại phía trước.

 

Không biết người phía trước có nghe thấy không, nhưng cho dù cô có gào thét hay có đập cửa cỡ nào thì vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh gì. Cô chỉ có thể cảm giác được xe khởi động, chạy ra khỏi cổng Ngự Viên với tốc độ cực nhanh.

 

Là ai sai khiến những kẻ này đến bắt cóc cô?

 

Thiết bị an ninh trong Ngự Viên được trang bị đầy đủ, sao đột nhiên người trong nhà lại biến mất? Người giúp việc và chị Trần sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

 

Biết rõ là tốn công vô ích nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn

ngoan cố đập cửa một lúc.

 

Phía trước vẫn không hề phát ra âm thanh nào.

 

Điều này chứng tỏ vách kim loại là loại cách âm!

 

Hạ Mộc Ngôn bất lực dựa vào vách kim loại. Bóng tối vô tận cùng với nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô, tay chân cô dần dần lạnh buốt. Cô nhìn chằm chằm vào một điểm trong bóng đêm, từ từ híp mắt lại.

 

Có thể xâm nhập Ngự Viên mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, hơn nữa trong nhà lại không hề bị xáo trộn thì kẻ tình nghi lớn nhất chính là người nhà họ Hạ hoặc người nhà họ Lục. Chỉ có người của hai nhà mới khiến chị Trần không phòng bị mà mở cửa cho họ vào.

 

Hai ngày nay, Lục Cẩn Phàm dặn cô về nhà sớm, không được đi lung tung. Có lẽ anh đang nhắc nhở cô sẽ gặp nguy hiểm trong mấy ngày gần đây.

 

Nhớ lại cảnh bị nhốt trong phòng vệ sinh, Hạ Mộc Ngôn có thể lờ mờ đoán ra. Ba của Lục Cẩn Phàm là người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Chỉ cần là chuyện ông ta muốn, cho dù có đắc tội với Lục Cẩn Phàm hay phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng đến khó lòng chấp nhận, thì ông ta vẫn chẳng chùn tay.

 

Vừa rồi lúc hai người kia khống chế cô, họ đã cảnh cáo một câu, dường như ngoại trừ ý muốn mang cô đi thì bọn họ không hề có ý định làm tổn thương cô.

 

Có lẽ đây là ý của Lục Thiệu Tắc.

 

Tâm trạng đang hoảng hốt của Hạ Mộc Ngôn dần dần ổn định lại. Cho dù Lục Thiệu Tắc muốn làm gì thì chắc chắn ông ta vẫn sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của cô. Nhà họ Lục và nhà họ Hạ đều là gia đình quyền lực nổi tiếng ở Hải Thành, lại còn có Lục Cẩn Phàm. Lục Thiệu Tắc sẽ không dám gây chuyện đến mức xảy ra án mạng.

 

***

 

Xe chạy thẳng một mạch, xung quanh tối tăm, không thể nào biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

 

Từng giây từng phút tựa như dài cả một năm, cho đến khi không khí trong xe càng ngày càng ít đi, đầu óc Hạ Mộc Ngôn trở nên choáng váng phải nhắm mắt lại.

 

Cho dù mục đích của Lục Thiệu Tắc là gì, cô vẫn phải giữ thể lực thì mới có thể bình tĩnh mà đối phó.

 

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hạ Mộc Ngôn cũng nghe được tiếng mở cửa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện