Chương 226:
“Ý em nói là…”
Hạ Mộc Ngôn còn chưa dứt lời thì Lục Cẩn Phàm đã hôn xuống mãnh liệt nóng bỏng, tiếp tục tách cánh môi của cô ra, lách vào hàm răng đang đóng chặt của cô.
“A, đây là công ty… công ty… là phòng làm việc…” Hạ Mộc Ngôn muốn nói nhưng lại bị ngắt quãng. Dường như mỗi tiếng cất lên đều bị anh nuốt xuống trằn trọc cọ xát.
Thậm chí những chỗ anh hôn qua, như cổ, xương quai xanh, bả vai, ngực, rồi, còn cả xuống phía dưới… anh sẽ hôn mạnh hơn trước, khiến cô không ngừng run rẩy.
Hạ Mộc Ngôn rất nhạy cảm, toàn thân bị anh trêu chọc đến run rẩy.
Những nụ hôn càng lúc càng mang lại cảm xúc đam mê cháy bỏng, làm cho người ta chìm đắm không cách nào cưỡng lại được. Anh thưởng thức từng chút từng chút, không buông tha bất kỳ một phân tấc ngọt ngào nào của cô.
“Kể cả có hết giờ rồi… trong công ty anh vẫn còn có người…”
“A… đừng… Mình về nhà trước được không…”
“Không được.” Tiếng nói cứng rắn của anh lại một lần nữa đáp xuống môi Hạ Mộc Ngôn. Trước khuôn mặt đang xấu hổ hoảng sợ của Hạ Mộc Ngôn, anh lại nói: “Không phải đêm qua em rất táo bạo sao? Hôm nay đã sợ rồi à?”
Hạ Mộc Ngôn lườm anh: “Lục Cẩn Phàm, anh đừng có không biết lòng tốt của người ta, ngày hôm qua em phải… Ưm…”
Cô chợt bị anh hôn vào nơi mẫn cảm nhất phía sau vành tai, lập tức rên lên một tiếng. Sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng Lục Cẩn Phàm khẽ cắn bên tai cô, từng lời từng chữ trầm khàn tràn đầy sự kiềm chế đã lâu: “Đêm qua nếu không phải vì có camera thì anh chắc chắn sẽ khiến em một câu cũng không thốt lên được.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
“Bây giờ sao anh có thể bỏ qua cho em được?”
Cô cảm nhận rõ anh thật sự không thể nào kiềm chế được nữa. Nửa người dưới của anh nóng bỏng mà nguy hiểm đè lên cô. Hạ Mộc Ngôn bị anh hôn ai oán kêu lên một tiếng, nhất thời không biết đặt tay ở đâu.
Giây tiếp theo, Lục Cẩn Phàm kéo bàn tay vừa áp vào giường của cô xuống phía dưới của anh.
“Đây, cho em vừa lòng.” Giọng anh thật thấp, trong gợi cảm lại phảng phất
Cô hơi giật mình, nhưng tay cũng không rụt lại. Bên dưới bàn tay cô là nhiệt độ bỏng rẫy thiêu đốt cả người. Mặt cô đỏ ửng lên, quay đi không nhìn anh.
***
Đây thật sự là lần đầu tiên họ phá vỡ ranh giới vốn có.
Ai bảo đêm hôm qua, dưới tình thế cấp bách, cái gì cô cũng dám nói, nên bây giờ rốt cuộc cũng phải đối đầu rồi…
Chỉ trong chốc lát, tay cô vừa đau vừa mỏi. Nhưng Lục Cẩn Phàm vì động tác của cô mà úp cả mặt vào bả vai cô hôn tới tấp.
“Em không xong…” Lúc này cô bị trêu chọc đến trống rỗng khó chịu, vừa định rụt tay lại thì cổ tay đã bị tay anh ghì chặt. Cô muốn rút ra nhưng lại bị anh giữ gắt gao, tiếp tục ấn xuống.
“Lục Cẩn Phàm!”
Hạ Mộc Ngôn phẫn nộ, tiếng nói phát ra lại vừa khàn vừa yếu.
“Ừ.” Anh ngậm vành tai cô, khàn khàn nói: “Tiếp tục đi.”
Hạ Mộc Ngôn khóc không ra nước mắt. Nhiệt độ trên mặt cô lập tức gần như có thể sánh với cái cô đang nắm trong lòng bàn tay… Nóng muốn chết…
Chiếc điện thoại Lục Cẩn Phàm tiện tay đặt ở mép giường lúc mới vào chợt rung lên.
“Anh nghe điện thoại trước đi.” Hạ Mộc Ngôn yếu ớt nói, mắt đã ửng hồng loang loáng nước. Tuy không muốn khóc nhưng bị ép tới mức độ này thì cô cũng sắp chảy nước mắt mất rồi.
Đúng là tự gây họa thì không sống nổi mà…
Đêm hôm qua cô còn nói cái gì mà lấy tay…
Lục Cẩn Phàm nhìn cô rồi lại liếc về phía điện thoại để ở tủ đầu giường, thấy số điện thoại là của An Thư Ngôn.
Anh tự mình từ chối cuộc gọi, rồi lại cúi đầu xuống hôn mặt Hạ Mộc Ngôn, khàn khàn cười hỏi: “Mỏi tay chưa?”