Chương 301:
Bà ta không thể nhịn được nữa, bèn lên tiếng khiêu khích: “Ngôn Ngôn à, vừa rồi không phải con cứ luôn miệng nói thuốc của dì có vấn đề sao? Vậy chi bằng chúng ta đi kiểm tra một lần nữa, xem rốt cuộc là ai đang nói dối!”
Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt, cô liếc mắt nhìn bà ta một cái, lại cười như không cười với Hạ Hoằng Văn đang sầm mặt: “Ba, ba đã lăn lộn thương trường bao nhiêu năm nay, chắc cũng thấy rõ dáng vẻ này của dì ta là có vấn đề, đây có tính là giấu đầu lòi đuôi không?”
Thẩm Hách Như nhìn Hạ Mộc Ngôn nhíu mày không vui, giọng nói sắc bén: “Dù có vấn đề gì chứ? Con vẫn luôn miệng nói trong thuốc có độc, lại còn mang báo cáo phân tích gì đó ra đây.
Bây giờ dì muốn kiểm tra lại lần nữa thì con lại bảo dì giấu đầu lòi đuôi? Sao cái gì cũng do con nói hết vậy? Rõ ràng con cố ý làm khó dì mà, câu nào câu nấy đều cố ý chặn họng người ta! Dì thấy người có vấn đề là con mới đúng!”
Thẩm Hách Như lại nheo mắt nhìn cô: “Con còn nhỏ mà đã quen thói nói láo.
Chuyện của dì mà con còn xuyên tạc thành như vậy, chắc hẳn chuyện của Mộng Nhiên cũng là do con vu cáo hãm hại.” Hạ Mộc Ngôn cười nhạt, không hé môi.
Thấy cô không trả lời lại, Thẩm Hách Như lại quay sang quan sát sắc mặt cô.
Sau khi chắc chắn Hạ Mộc Ngôn không còn gì để nói, bà ta nhướng mày đắc ý.
“Ngôn Ngôn, có phải con cảm thấy đuổi Mộng Nhiên ra khỏi nhà họ Hạ quá dễ dàng nên mới lên kế hoạch ra tay sớm với dì không? Hôm nay Mộng Nhiên vừa mới nói bỏ nhà đi thì bỏ đi ngay, bây giờ con lại nhắm vào dì.
Có phải con muốn nuốt trọn nhà họ Hạ không hả? Ba con còn sống sờ sờ ở đây mà, lòng tham của con cũng quá lớn rồi đây!”
“Dì Thẩm, dì không cần ở đây châm ngòi.
Tôi có mang theo chứng cớ về đây, dì có cãi thế nào cũng vô dụng.
Nói có sách mách có chứng, hay là chúng ta thực tế chút đi, dì nói tôi vu cáo, vậy chứng cớ đâu?” Hạ Mộc Ngôn hỏi ngược lại, thoạt nhìn có vẻ như rất ngây thơ đơn thuần nhảy vào bẫy của Thấm Hách Như.
Thẩm Hách Như cười lớn: “Di có chứng cứ.
Có điều, dì sợ đến lúc phơi bày thì con sẽ khóc không ra nước mắt.
Dù sao dì cũng là người lớn, suy nghĩ mọi chuyện tương đối thấu đáo, chỉ cần tháo gỡ hiểu lầm, ba con và dì biết là đủ rồi.
Nếu cái
Thấy Thẩm Hách Như đi vào, Hạ Hoằng Văn như có điều suy nghĩ cũng bước vào xem.
Hạ Mộc Ngôn chậm rãi ung dung bước theo sau.
Vừa vào phòng, hai người đã thấy Thẩm Hách Như nhanh nhẹn mở ngăn kéo bên giường lớn,
mang một đồng thuốc ra.
Bà ta lấy chính xác từng hộp thuốc mà Hạ Mộc Ngôn khẳng định có vấn đề, sau đó quay đầu lại nhìn Hạ Hoằng Văn: “Ông à, đây đều là thuốc tôi mua về giúp ông đúng không?” Hạ Hoằng Văn nhíu lông mày, nhìn dáng vẻ ước gì mau chóng thoát tội bày từng hộp thuốc rất sành sỏi của bà ta.
Đây là người phụ nữ mà ông đã kết hôn nhiều năm.
Trước giờ ông chưa từng thật sự nghiêm túc nghĩ xem bà ta có cất giấu tâm tư nào khác hay không.
Nhưng giờ phút này, chẳng cần Hạ Mộc Ngôn nhiều lời, ông đã có thể nhìn ra được chuyện này ẩn chứa quá nhiều vấn đề.
Tuy rằng ông uống thuốc mỗi ngày, nhưng không hề uống trước mặt bà ta.
Thế mà bà ta lại biết tất cả thuốc được đặt trong ngăn kéo này.
Hơn nữa, thuốc đã mua rất lâu rồi, vậy mà bà ta có thể nhận biết rõ hộp nào là hộp nào.
Nếu nói chuyện này không có gì mờ ám thì chẳng mấy ai tin.
Thầy Hạ Hoằng Văn vẫn lạnh mặt, không nói lời nào, Thẩm Hách Như lại nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn.
“Ngôn Ngôn, con xác định đây đều là số thuốc mà con lấy đi kiểm tra đúng không?” Hạ Mộc Ngôn cảm thấy buồn cười: “Dì Thẩm, dì vội gì thế: Trong ngăn kéo của ba tôi có không ít loại thuốc, những hộp này nhìn không khác nhau mấy.
Thuốc trị huyết áp, hạ đường huyết đều bày cả ra, dì nói lấy liền lấy ra, ai không biết còn tưởng mỗi ngày dì đều trông chừng xem thuốc này đặt ở đâu, quan sát xem ba tôi có uống thuốc không đấy.”
Dĩ nhiên Thẩm Hách Như sẽ không vì câu nói này mà rối loạn.