Chương 347:
Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn từ phòng tắm đi ra, Phong Lăng chợt rút một tấm chi phiếu từ túi áo ra: “Bà Lục, đây là chi phiếu cố ký phải không?” Hạ Mộc Ngôn bất ngờ khi có thể gặp lại tờ chi phiếu này.
Cô đưa mắt nhìn một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, là cho hai người lúc trước đánh thuốc mê trói tôi lại.
Lúc đó vì muốn tạm thời giữ tính mạng nên tôi không thể không ký tấm séc năm triệu.” Thật ra lúc đó cô dùng năm triệu để đổi lấy con dao gấp kia cũng không hẳn vô ích.
Tối thiểu cô cũng đã có thể chạy trốn, dù không suôn sẻ, nhưng ít nhiều gì nó cũng trì hoãn được khoảng hơn nửa tiếng.
“Vậy thì đúng rồi.” Phong Lăng thả tờ chi phiếu lên bàn trà nói: “Vì muốn đổi chi phiếu, hai người kia đã chạy cả đêm ra khỏi thành phố T.
Sau đó bị người của chúng ta phát hiện, đến thẳng ngân hàng bắt người.
Vì vậy tấm chi phiếu này mới lọt vào tay tôi.” Hạ Mộc Ngôn bước đến cầm lấy tấm chi phiếu, nhìn dòng chữ bên trên rồi xé nát tờ chi phiếu thành giấy vụn vứt vào thùng rác.
“Không thiệt hại gì là tốt rồi.” Hạ Mộc Ngôn nói: “Tất cả bọn họ đều bị cảnh sát bắt rồi sao? Thành phố T cũng là đô thị loại I trong nước, không ngờ thế lực ngầm lại tự tung tự tác như vậy.
Rõ ràng lực lượng cảnh sát ở đây vô dụng”
“Có Ông Lục tự mình ra mặt, cảnh sát thành phố T không dám chậm trễ.
Tên nào nên sa lưới thì nhất định sẽ bị tóm gọn, tên nào nên mất mạng thì sẽ không thể nhìn thấy mặt trời hôm nay.”
Nghe thấy câu này, mắt Hạ Mộc Ngôn nhìn sang Phong Lăng theo phản xạ.
Tuy Phong Lăng không nói nhiều nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Tên đàn ông tối qua suýt chút làm nhục cô bây giờ chắc đã chết rồi.
“Là tội giết sao?” Khi Hạ Mộc Ngôn hỏi câu này thì giọng nói còn bình tĩnh hơn sự tưởng tượng của cô.
Dù sao cô cũng nhớ tối hôm qua mình đã đâm rất nhiều nhát vào người kia.
“Không phải.
Hôm qua cô không đâm vào chỗ hiểm của hắn, cùng lắm chỉ làm
Nguyên nhân tử vong chủ yếu là do hắn phản kháng quá khích khi bị bắt nên bị cảnh sát ngộ sát.” Phong Lăng khẽ mỉm môi lãnh đạm nói với Hạ Mộc Ngôn, ý nói cô không cần phải suy nghĩ nhiều.
Lúc đó tên kia đã sống dở chết dở, làm gì còn sức mà phản kháng quá khích trước mặt cảnh sát.
Nhưng coi như trong lòng đã rõ đáp án, Hạ Mộc Ngôn cũng không nói thêm gì nữa.
Có vài người vốn dĩ rất đáng chết.
Chuyện đến nước này, cô cũng không có tâm trạng mà xót thương người khác.
Phong Lăng dùng cách này để Hạ Mộc Ngôn không phải suy nghĩ nhiều, cô cũng chấp nhận kết cục như thế.
Dù sao nếu cô biết tên ghê tởm kia còn sống trên đời thì ngày nào nghĩ tới cô cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Thấy Hạ Mộc Ngôn không nói gì thêm nữa, Lục Cẩn Phàm ngồi trên sofa ra hiệu cho cô đi đến ngồi.
“Đầu em còn đau không?” Khi cô đến gần, anh vươn tay xoa đầu cô.
Tuy anh tránh vết thương của cô nhưng lại cố tình sờ nắn những nơi khác trên đầu, như để chắc chắn cô không còn bị thương ở đâu khác nữa.
“Không đau nữa.
Tối qua lúc em giãy giụa thì bị tên kia ném vào tường, đầu và vào tường chút thôi.” Hạ Mộc Ngôn kéo bàn tay đang phủ lên đầu cô xuống rồi nói: “Em biết anh sợ em bị chấn thương xuất huyết não.
Đêm qua đúng là có váng vật, nhưng bây giờ em đã tốt hơn nhiều rồi.
Anh đừng lo cho em.
Em thật sự không sao mà.” Bây giờ cô đã tỉnh táo lại, cần phải suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Gần đây cho dù là bị thương hay phát sinh những chuyện lớn nhỏ, tất cả dường như đều có liên quan đến người nào đó ở Los Angeles, Mỹ.