Chương 373:
Nhưng những người lãnh đạo này không thể bỗng dưng trùng hợp đến cùng một lúc như vậy được…
Vì vậy, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám nhân viên, các lãnh đạo đó bước thẳng đến trước mặt Hạ Mộc Ngôn.
Vừa đến gần, vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ lập tức biến đổi, chuyển sang cung kính lễ độ: “Cô Hạ, không ngờ là có thật.
Xin cô yên tâm, chúng tôi nhất định lập tức giải quyết thái độ phục vụ và cả những vấn đề liên quan khác ở đây!”
Mấy người trong cửa hàng nghe thấy câu này, trong nháy mắt chân liền mềm nhũn.
Cái, cái…
cái gì mà Cô Hạ chứ? Nhân viên cửa hàng đẩy Hạ Mộc Ngôn ban nãy cũng ngây người nhìn cô từ nãy đến giờ vẫn không tỏ thái độ gì.
Kể cả Lăng Phi Phi đang vật lộn với khóa kéo của bộ váy cũng ngơ ngác trố mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn.
Chẳng phải Hạ Mộc Ngôn chỉ là quản lý của một phòng giao dịch nhỏ thôi sao? Sao Tổng Giám đốc của chuỗi công ty bách hóa Hạ thị ở Hải Thành lại tỏ thái độ với cô như tiểu thái giám nhìn thấy Lão Phật gia thế này? Trần tổng và Trương tổng rất tha thiết đưa danh thiếp của mình cho Hạ Mộc Ngôn: “Cô Hạ, chúng tôi là người phụ trách của trung tâm thương mại này.
Cô ở thành phố T có bất cứ vấn đề gì cần chúng tôi ra mặt giúp đỡ thì có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.
Điện thoại của chúng tôi tuyệt đối mở máy hai mươi bốn giờ đối với cô.” Đối diện với hai người này, trên mặt Quỷ Ngôn chẳng những không có nụ cười khách sáo nào, mà ngược lại, cô chỉ thờ ơ nhìn lướt qua danh thiếp mà bọn họ đưa tới, sắc mặt lạnh lùng: “Xử lý ổn thỏa vấn đề của trung tâm thương mại các ông trước đi đã.” Hành động hoàn toàn không nể mặt này của cô không những không gây bất mãn cho Trần tổng và Trương tổng, mà còn khiến cho hai người ngày thường ăn trên ngồi trốc này gật đầu lia lịa, luôn mồm nói: “Vâng vâng vâng, được được, chúng tôi sẽ xử lý ngay ạ.” Đích thân thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Hạ thị đại gia quang lâm, ai dám thất lễ chứ? Toàn bộ công ty bách hóa này đều là của nhà họ Hạ các cô! “Cô Hạ, mời cổ ngồi.
Cô ngồi xuống trước đi, nơi này cứ giao cho chúng tôi!”
Trần tổng cung kính mời Hạ Mộc Ngôn ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, lại ra hiệu cho nhân viên đem chút đồ uống tới.
Nhân viên cửa hàng mặc dù không rõ cô gái được gọi là Cô Hạ này rốt cuộc là
Phong Lăng đứng bên cạnh, khóe môi như có như không nhếch lên.
Mặc dù Bạch Vi ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy sinh viên được Giáo sư Lâm thu nhận thì nhất định thân phận không đơn giản.
Có lẽ bình thường Hạ Mộc Ngôn đã quá khiêm tốn mà thôi.
Nhưng bên kia lại bỗng “rẹt” một tiếng, dây kéo đằng sau váy Lăng Phi Phi bỗng nhiên bị bung ra vì cô ta nghiến răng kéo mạnh.
Hạ Mộc Ngôn cầm cốc cà phê, cúi đầu chậm rãi thổi cho bớt nóng.
Cách làn khói mờ mịt, cô nhìn thấy nét mặt khác nhau của Lăng Phi Phi và các nhân viên cùng quản lý của cửa hàng.
Hạ Mộc Ngôn thấy cô ta lúng túng đứng đó vì lỡ làm hỏng khoá kéo, nhìn về phía cô bằng sắc mặt khó coi.
Nhưng do không xác định được Hạ Mộc Ngôn rốt cuộc là ai nên trong lúc nhất thời cô ta không biết đặt ánh mắt phức tạp vào đầu.
Sau đó, Hạ Mộc Ngôn và người quản lý sắc mặt đã tái nhợt vì nhận thấy đại sự không ổn kia lại nhìn nhau lần nữa.
Vừa chạm mắt với Hạ Mộc Ngôn, sống lưng của quản lý cửa hàng càng cứng ngắc, muốn hỏi thăm Trần tổng và Trương tổng xem rốt cuộc cô là ai.
Nhưng lời vừa lên đến khóe môi thì cô ta lại bị Trần tổng và Trương tổng trừng mắt mà sợ đến nỗi chân tê rần.
“Lại là cô!”
Trương tổng bỗng nghiêm giọng với quản lý: “Lần trước nhận được báo cáo, nói lễ phục trong cửa hàng các cô định giá không đúng tiêu chuẩn của thương hiệu? Họ còn nói quản lý của cửa hàng các cô quá kiêu căng phách lối.
Có khách hàng còn bức xúc đến nỗi trực tiếp báo cáo lên cấp trên.
Trước đó chính cô đã đến văn phòng chúng tôi viết kiểm điểm và giấy cam kết, cam kết sau này sẽ chỉnh đốn cách phục vụ của nhân viên cửa hàng, cũng phối hợp sửa giá thương hiệu! Vậy mà mới chỉ hai tháng, cửa hàng của các cô lại xảy ra chuyện lần nữa!”