Chương 400:
Phong Lăng khom người tránh, không ngờ lại bị hắn vồ lấy mái tóc ngắn đã chớm dài.
“F**k…” Tiếng chửi thề dữ dội liên tục vang lên bên tai.
Da đầu Phong Lăng bị kéo đau, dù sao sức lực cũng bị hao tổn không ít.
Cô đang nghĩ cách thoát ra khỏi tay của gã này thì khóe mắt lại chú ý thấy một bóng người mới xuất hiện ở trong ngõ.
Phong Lăng bất ngờ mỉm cười với hai gã ngoại quốc, khóe miệng rướm máu, ánh sáng nhập nhèm trong ngõ hẻm càng khiến cho nụ cười của cô lạnh lẽo quyết liệt hơn.
Phong Lăng đang thành công đánh lạc hướng sự chú ý và lòng nghi ngờ của hai tên đàn ông thì bất chợt hai tiếng bùm bụp vang lên.
Hai tên kia mỗi người ăn một cây gậy vào sau gáy.
Bọn chúng chưa kịp quay đầu nhìn thì đã bị gây bóng chày phang xuống, choáng váng hoa mắt không thể đứng vững.
Phong Lăng thừa dịp đứng dậy, vặn chéo tay không chế hai tên kia, ép chúng ngã xuống đất.
“Cảm ơn cô.” Đè được hai tên kia xuống xong, Phong Lăng cũng không thèm để ý đến vết máu trên người mình, nghiêng đầu nhìn Hạ Mộc Ngôn đang giơ cây gậy bóng chày trong tay.
Hạ Mộc Ngôn nắm chắc cây gậy bóng chày, bước nhanh về phía trước, ân cần nhìn vết máu trên mặt và trên người Phong Lăng.
Cô thấy mặt Phong Lăng bị đánh quá mạnh mà sưng lên, khóe miệng rách chảy máu.
Cô đưa tay kéo cánh tay Phong Lăng: “Sao rồi? Bị thương nặng không?”
“Không sao đâu, vết thương hoàng thôi.” Phong Lăng không giật tay ra khỏi tay Hạ Mộc Ngôn, chỉ dùng một tay khác đập mạnh vào cổ hai gã kia.
Bị ăn một gậy thật mạnh, lại bị chặt vào đúng vị trí hiểm nhất ở sau gáy, hai tên ngoại quốc bị đánh ngất, nằm bất động trên mặt đất.
Lúc này Phong Lăng mới dựa vào lực của Hạ Mộc Ngôn để đứng lên.
Nhìn thấy Phong Lăng gần như không bị thương quá nặng, lồng ngực căng thẳng của Hạ Mộc Ngôn cuối cùng mới thả lỏng được một chút: “Chuyện hai tên này là thế nào? Chẳng lẽ khi còn ở Mỹ cô cũng có kẻ thù sao?”
“Kẻ thù?” Phong Lăng liếc hai gã đang nằm
Trước đây khi còn ở căn cứ XI, đúng là tôi làm không ít nhiệm vụ, vì vậy cũng gây thù chuốc oán với không ít kẻ thù.”
“Vết thương của cô không nhẹ, đi khỏi đây trước đã!”
Hạ Mộc Ngôn lại dùng sức kéo tay cô, định mang Phong Lăng đang bị thương rời khỏi chỗ hỗn loạn này.
Nhưng tay cô mới dùng sức thì Phong Lăng đã đau đến nhíu chặt mày, chỉ là cô ấy vẫn không lên tiếng.
Hạ Mộc Ngôn chợt buông tay ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay có một mảng máu, rồi lại nhìn về cánh tay áo màu đen của Phong Lăng.
Vải áo màu đen nên không lộ màu máu.
“Tay bị thương nặng lắm sao?” Hạ Mộc Ngôn ném chiếc gậy bóng chày trong tay đi, dùng cả hai tay đỡ cô: “Đi đến bệnh viện cầm máu trước đã.” Phong Lăng còn chưa kịp nói mình không sao thì đã bị Hạ Mộc Ngôn mạnh mẽ kéo ra khỏi con hẻm.
Nhưng hai người mới chạy ra khỏi con hẻm thì từ trong chiếc xe đỗ trước mặt nhảy ra một tên đồng bọn cũng vừa cao lại vừa to giống như hai tên kia chặn đường.
Trong tay hắn cũng cầm một cây cồn điện màu đen, hung hãn lao đến chỗ hai người, cất tiếng chửi thề thô tục.
“Cẩn thận!”
Khi gã kia vung cây côn điện xuống, Hạ Mộc Ngôn và Phong Lăng gần như cùng thốt lên một lượt.
Hạ Mộc Ngôn đang định tủm Phong Lăng đang bị thương ra phía sau thì Phong Lăng cũng theo bản năng phản ứng trước một bước, kéo Hạ Mộc Ngôn ra đằng sau.
Thế nhưng cô vẫn không thể lờ đi cánh tay đau đớn.
Vừa rồi cô bị điện giật, cơn tê dại còn chưa qua thì lại đến cơn đau này.
Cô muốn tấn công gã kia những động tác vẫn chậm hơn bình thường hai ba nhịp.