Hạ Mộng Nhiên đang giải thích thì đột nhiên bị ném lên đầu một chiếc áo khoác mỏng.
Cô ta kéo chiếc áo trên đầu xuống, bỗng lia mắt nhìn sang Hạ Mộc Ngôn, nhận ra chiếc áo khoác này là áo khoác mà lúc xuống nhà Hạ Mộc Ngôn đã Lục.
“Lục vào đi, em không sợ lạnh nhưng bọn chị nhìn thôi cũng thấy lạnh.” Hạ Mộc Ngôn bình thản nói.
“Cảm ơn chị…”
Trong lúc nhất thời, Hạ Mộng Nhiên không tìm được chủ đề khác để tiếp tục, chỉ đành lén liếc sang Lục Cẩn Phàm. Từ đầu đến cuối anh chẳng hề nhìn mình, đừng nói là chân, ngay cả bả vai cũng không chạm mắt tới.
“Ôi chao, lạnh quá.” Hạ Mộc Ngôn bỗng rùng mình một cái: “Không ngờ cởi áo khoác ra lại lạnh như vậy. Ba, đã không còn sớm nữa, mọi người mau về phòng ngủ đi, con và Cẩn Phàm cũng về phòng đây!”
“Anh rể mới đến mà chị đã muốn dẫn anh ấy về phòng rồi à?” Hạ Mộng Nhiên lẩm bẩm.
Hạ Hoằng Văn lườm Hạ Mộng Nhiên: “Sao con nói nhiều vậy? Mau về phòng Lục thêm đồ đi!”
Thấy mọi người đều đứng đây, dì Cầm chủ động nói: “Hay là tôi vào bếp nấu mấy món ăn khuya nhé? Gần đây đúng là lạnh thật, ăn chút đồ ấm rồi ngủ tiếp cũng tốt.”
“Đúng đúng đúng, dì Cầm, dì mau đi nấu đi…” Hạ Mộng Nhiên quay đầu lại, giơ tay tán thành.
“Mọi người ăn đi, tối nay con ăn nhiều rồi, bây giờ không thấy đói. Cẩn Phàm cũng bận rộn ở công ty cả ngày, không ăn khuya với mọi người muộn vậy đâu.” Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh khoác tay Lục Cẩn Phàm, dứt khoát không cho Hạ Mộng Nhiên có cơ hội tới gần.
“Được rồi, tất cả về phòng nghỉ ngơi hết đi. Không cần nấu nữa đâu chị Cầm.” Hạ Hoằng Văn nghiêm nghị lên tiếng.
Dì Cầm nghe xong liền dừng bước chân đang định đi vào phòng bếp.
Vất vả lắm Hạ Mộng Nhiên mới chờ được Lục Cẩn Phàm tới nhà, cô ta muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh vài câu.
Nhưng bây giờ, đừng nói là nói chuyện riêng với anh, mà ngay cả ngồi chung với mọi người để có cơ hội ngắm anh một chút cô ta cũng không có.
Đôi mắt của Hạ Mộc Ngôn lóe lên tia sáng nhàn nhạt như có như không nhìn cô ta.
Cô ta ăn Lục thế kia chạy xuống nhà, với tính tình bảo thủ của ba thì không thể nào không tức giận.
Em gái ngoan yêu dấu à, em đúng là vì lợi trước mắt mà quá gấp gáp rồi đấy.
Thế này là dễ bại lộ lắm nhé!
Hạ Mộng Nhiên không cam lòng mà ngoảnh lại, chỉ thấy Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm đang nhỏ giọng nói chuyện. Trước mặt nhiều thành viên trong gia đình thế kia mà hai người lại thì thầm với nhau, thật không biết xấu hổ!
Bình thường Lục Cẩn Phàm cao cao tại thượng như thế, vậy mà lại nuông chiều Hạ Mộc Ngôn thế này. Hạ Mộng Nhiên càng nhìn càng
Nhưng bây giờ cô ta không thể lên tiếng cũng chẳng thể làm gì.
Trước đây, Hạ Mộc Ngôn về nhà là gây ầm ĩ với ba. Ba luôn lấy sự ngoan ngoãn và vâng lời của mình để so sánh với Hạ Mộc Ngôn bốc đồng và không hiểu chuyện. Sau đó Hạ Mộc Ngôn đều sẽ tức điên lên đạp cửa bỏ đi, hoàn toàn không nể mặt bất cứ người nào trong nhà họ Hạ. Lần nào ba cũng tức giận đến nỗi chỉ muốn đuổi luôn Hạ Mộc Ngôn ra khỏi nhà.
Nhưng bây giờ thì sao, chẳng lẽ phong thủy đổi dời?
Hạ Mộc Ngôn trở thành tri kỷ, còn mình thì cùng lắm cũng chỉ Lục váy ngủ xuống nhà gặp Lục Cẩn Phàm mà thôi, thế nhưng lại bị dạy dỗ một trận trước mặt nhiều người thế này.
Rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn này là được cao nhân nào chỉ bảo chứ?
Rõ ràng mọi người đều thấy được tính tình kiêu căng tự mãn của Hạ Mộc Ngôn, nhưng sao lại không ghét chị ta?
Thẩm Hách Như thấy Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm đã lên lầu thì bỗng dưng mở miệng nói nhỏ: “Con bé Mộc Ngôn Mộc Ngôn này sao lại không hiểu chuyện vậy chứ? Hơn nửa đêm Cẩn Phàm đến nhà họ Hạ, dù sao cũng phải để cho nó chút thời gian trò chuyện với trưởng bối và tâm sự chút chuyện thường ngày. Thế mà nó lại không hiểu chuyện, kéo luôn cả Lục Cẩn Phàm theo nó, đúng là không xem người lớn ra gì.”
“Dì Thẩm nói rất đúng. Ba, ý của con là cảm thấy chị có hơi quá đáng…” Hạ Mộng Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hạ Hoằng Văn nghiêm nghị nhìn bọn họ: “Hai người có thôi đi không? Sao không nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Nhất định phải nói chuyện giữa đêm khuya thế này sao?”
Thẩm Hách Như thấy ông nổi giận thì sắc mặt lập tức dịu xuống, không nói thêm gì nữa.
Con quỷ Hạ Mộc Ngôn này hình như càng ngày càng khó đối phó. Hạ Hoằng Văn lại bênh vực nó, bà ta vẫn nên tạm thời bớt nói thì hơn.
“Ba…”
“Con câm miệng! Về phòng đi!” Hạ Hoằng Văn lia mắt nhìn sang, nghiêm khắc trừng Hạ Mộng Nhiên.
Hạ Mộng Nhiên vừa mới khống chế cảm xúc, bị ba quát một tiếng thì lập tức nơm nớp lo sợ không dám nói nữa, nhưng vẫn hơi uất ức. Cô ta lại ngước mắt nhìn lên lầu, không cam lòng âm thầm cắn môi, rồi nổi giận đùng đùng quay người đi về phòng mình.