Bụng đột nhiên đau dữ đội, đường như là để nghiệm chứng lời anh vừa nói.
Cảm giác đau đớn này Lăng Yên vân nhớ rất rõ, vào buổi tối một năm trước, con của cô đã mất đi như vậy.
Khi thấy bị ra máu, Lăng Yên đã bỏ mặc mọi thứ, lảo đảo chạy đến bên anh, "Cầu xin anh, hãy cứu nó, đây cũng là con của anh"
Lăng Yên chưa từng nghĩ tới, lại có người nhẫn tâm như vậy, ngay cả con ruột của mình cũng có thể nói bỏ là bỏ.
Cho dù cha cô có lỗi với anh, nhưng cô đã làm gì sai chứ? Đứa con vô tội của cô cũng đâu có sai? Chiếc váy ngủ màu trắng của cô nhuốm đỏ bởi những vết máu loang lổ, Kiều Vân Mặc nhăn mày, quay người gọi một cuộc điện thoại.
Người đến không phải là xe cứu hộ, mà là bác sĩ tư nhân của Kiều Vân Mặc, Tỉnh Khiết Chi.
"Xử lý sạch sẽ"
Kiều Vân Mặc lạnh lùng nói, giống như tên giết người không chút tình cảm.
Lăng Yên không thể tin được, nhìn người đàn ông vài ngày trước vẫn yêu thương, che chở cho cô.
Anh rốt cuộc là người như thế nào, vậy mà cô từ trước đến nay vẫn chưa nhìn thấu.
"Đừng, Vân Mặc, lỗi của cha tôi nhằm vào tôi là được rồi, đứa trẻ là vô tội, nó vẫn chưa kịp nhìn thấy thế giới này, anh thật sự nhẫn tâm vậy sao?"
Lăng Yên vừa lùi lại, vừa cầu xin Kiều Vân Mặc, nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt lạnh lùng của anh.
"Anh Kiều"
Tỉnh Khiết Chi không đành lòng, không nhịn được mở lời.
"Nhớ kĩ thân phận của anh"
Kiều Vân Mặc nhăn mày.
Kiều Vân Mặc cuối cùng vẫn rời đi, không hề có chút lưu luyến.
Lăng Yên đến chút hy vọng cuối cùng cũng đã dập tắt, trong mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng vô bờ.
Bình thản nhận lấy viên thuốc Tỉnh Khiết Chi đưa, rồi uống nước nuốt xuống.
Sự đăng chát lấp đầy cả khoang miệng, Tỉnh Khiết Chi kịp thời đưa cho cô 1 viên kẹo.
Lăng Yên sững sờ nhìn viên kẹo, không hề đưa tay ra nhận, bỗng nhiên khóc như mưa.
Cô từ nhỏ đã sợ uống thuốc, nhưng cơ thể rất yếu, vài ngày lại sinh bệnh.
Kiều Vân Mặc mỗi lần đều đưa một viên kẹo sau khi cô uống thuốc xong.
.
Chuyện cũ dần dần hiện lên trong đầu cô, giờ đây lại thành thuốc độc chí mạng, khiến cô không thể thở được.
Ngoài cửa đột nhiên truyền tiếng nói quen thuộc của đôi nam nữ, tiếng mở cửa cũng theo đó vang lên.
Lăng Yên giàn giụa nước mắt , nhưng sự thù hản ngưng đọng lại đáy mắt của cô.
"Vân Mặc", Ôn Như Nam sắc mặt trắng bệch, ánh mắt có chút đờ đẫn, "Người hại em là Lăng Thành Châu, không liên quan gì đến Lăng Yên.
"
"Đứa trẻ này không còn cần thiết phải tồn tại nữa, huống hồ Lăng Thành Châu đối xửa với em như vậy, đây là điêu bọn họ