Hành lang dài không nhìn thấy đích đến, vô số cánh cửa, dưới ánh đèn mờ ảo, gió lạnh thổi sau tai, Ôn Như Nam chỉ biết không ngừng chạy về phía trước, cho dù tinh thần đã mệt mỏi cũng không dám chậm lại, dường như chỉ cần chậm lại sẽ bị con quái vật từ đâu đó chạy đến ăn thịt mất.
Một luồng ánh sáng rọi thẳng vào cô, đằng trước đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Có đường ra rồi! Cô vui mừng nhanh chóng chạy qua đó.
Trên con đường hành lang rộng lớn, xuất hiện thêm một tiếng bước chân nữa, không phải từ đẳng sau mà là đem theo ánh sáng từ phía trước tới gần.
Bước chân bỗng nhiên ngừng lại.
Trên hành lang, dấu chân đầy máu dần dần tiến lại chỗ cô cùng với tiếng khóc của trẻ con.
Mồ hôi lạnh đã ướt sũng sau lưng cô, Ôn Như Nam cứ như bị lời nguyền trói buộc không thể động đậy, chỉ có thể đứng đó nhìn vết máu đỏ ngày càng tiến lại gần.
"Tiểu Ôn, Tiểu Ôn_ _ "
Là ai gọi tên của cô? Một khuôn mặt to lớn xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô: "Tiểu Ôn, lấy mạng của cháu ta và ta, cô ăn ngủ có ngon không?"
"Đừng mà__"
Tiếng hét chói tai vang lên, Ôn Như Nam ngồi bật dậy.
Thì ra là một cơn ác mộng.
Đưa tay chống lên đầu, tóc đã ướt sũng bết dính lại vào nhau.
"Cô vậy mà không gặp ác mộng sao?"
Lời Lăng Yên nói lúc sáng giờ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Ôn Như Nam tay túm chặt chăn, trốn cả người vào bên trong liên tục run rẩy.
Trong bóng tối, ở góc nào đó, đôi mắt chứa đầy hận thù nhìn ra ngoài.
Lăng Yên, tôi nhất định sẽ kéo cô vào địa ngục.
Hộp đêm ồn ào, ánh đèn nhấp nháy, tiếng mọi người nói chuyện hát hò bên tai, một cảm giác khó chịu đè nén trong lòng.
Ôn Như Nam đi giày cao gót, gương mặt không còn kiên nhẫn đi trên hành lang, các phòng hát liên tục mở ra mở vào, những cô gái ăn mặc hở hang cùng với những người đàn ông say khướt ra ra vào vào.
Cả đường không hề nhìn những cảnh đó, cô đi thẳng tới phòng trong cùng, đẩy cửa đi vào.
"Ô, bảo bối của