Nụ cười trên mặt Đao Ba chưa kịp tắt thì đã mãi mãi ngừng lại trên đó.
Tiếng con dao sắc nhọn dính đầy máu xuyên qua ngực Đao Ba.
Cơ thể cồng kềnh của người đàn ông nặng nề rơi xuống, đập xuống đất làm bụi đất dấy lên.
Ôn Như Nam cầm con dao trong tay cách thi thể vẫn còn chưa nguội, đối mặt với hai người Lăng Yên và Ôn Như Nam.
Khuôn mặt được dặm phấn trắng bóc của cô ta dính đầy máu, đôi mắt vô hình và nhuốm sự điên loạn nhìn thẳng lên: "Chết đi, chết đi, đi chết hết đi"
Con dao giơ lên, mùi máu tanh tràn ngập vùng trời của nhà xưởng.
Nửa tháng sau, tại bệnh viện.
Trên hành lang, Tiểu Văn Văn chạy qua chạy lại, trong bàn tay nhỏ nhắn cầm một bông hoa và hai bím tóc xoăn lắc lư nhịp nhàng khi cô bé chạy, rất dễ thương.
Trước phòng bệnh cánh cửa chỉ đóng một bên, cô bé dừng lại.
Cái mông nhỏ tựa vào cánh cửa làm nó di chuyển.
Cô bé dậm chân tại chỗ, bu môi một cái rồi mới chạy vào phòng bệnh.
"Mẹ, mẹ! "
Cô bé vừa chạy vừa gọi lên.
Trước giường bệnh, người phụ nữ mặc váy dệt kim màu xanh nhạt quay đầu lại, những ngón tay dài đặt trước môi, nhẹ nhàng nói: "Không phải mẹ đã nói trong bệnh viện con phải nói chuyện nhẹ nhàng sao? Cục cưng lại quên rồi"
Con bé lập tức quay mặt lại: °Con quên mất, lại quên rồi"
Lăng Yên lắc đầu cười, vẫy tay gọi con gái qua.
Đợi Tiểu Văn Văn đến phía trước, cô ôm chầm lấy con bé và dẫn cô đi gặp người trên giường.
"Tiểu Văn Văn, bố chờ con rất lâu rồi, con không mau gọi bố đi"
Cô bé nghiêng đầu do dự một chút rồi đôi môi hồng hào gọi lên: "Bố"
Gọi xong, cô vỗ vào ngực mình và quay lại nhìn Lăng Yên: "Đây là bố của Tiếu Văn Văn ư?"
Lăng Yên cười rồi chạm nhẹ vào mũi của cô bé: "Đúng vậy, Tiểu Văn Văn ngoan nhất, thông minh nhất"
Cười đùa một lúc, cô ôm lấy người trong lòng rồi thân người ra.
Lần đó, không ai ngờ Ôn Như Nam như một người điên dùng dao chém người.
Đầu tiên, Đao Ba chết trong tay cô ta, rồi con dao lại hướng về phía cô.
Trong lúc nguy cấp, Kiều Vân Mặc đã lấy thân mình đỡ nhát