Như thế nào được gọi là Tông sư?
Là được Tiên thiên cảnh, nội kình có thể phóng ra ngoài chém địch ngoài mười mét
Đám nhân vật này, có lý giải cực sâu với võ đạo, đủ cách khai tông lập phái.
Xưa nay, võ giả nội kình đỉnh phong có vạn vạn người, mà đạt được đến tiên thiên thì lác đác không có mấy.
Cho dù là xã trưởng nam quyền xã, cũng ở mười năm trước đột phá tiên thiên thất bại, rơi vào nửa bước tiên thiên.
Mười năm nay, chưa từng tiến thêm!
- Ba, ngươi nói cái gì, hắn là Tiên Thiên Tông Sư?
Sử Văn Vũ không thể tiếp thu được.
Tên Tiêu Trần này, chính là Tiên Thiên Tông Sư mà hai ngày nay hắn muốn bái sư?
Đùa cái gì thế?
Hắn là thiếu xã trưởng Nam Quyền xã, tập võ từ nhỏ, thiên tư hơn người, đến năm hai mươi sáu tuổi mới có chút thành tựu
Tiêu Trần nhỏ tuổi hơn hắn nhiều như vậy, vậy mà đạt tới tiên thiên cảnh?
- Không có khả năng, nhất định là giả, ta không tin!
So với Sử Văn Vũ, Bùi Văn Văn càng không thể chấp nhận được, giống như điên cuồng.
Cô ấy không tin.
Tiêu Trần dựa vào cái gì mà có thể là Tiên Thiên Tông Sư?
Sử Văn Vũ từng nói, Tiên Thiên Tông Sư là do Tào Chấn Hoa mời tới, mà thái độ bây giờ của Tào Chấn Hoa, không phải là thể hiện hết rồi sao?
- Văn Văn, không nên làm loạn!
Bùi Gia Hoành kéo lấy cánh tay Bùi Văn Văn.
Dù sao hắn cũng đứng đầu một gia tộc, hiểu được thời thế.
Nếu như Tiêu Trần đúng thật là Tiên Thiên Tông Sư, vậy thì không phải là Tiêu Trần tìm Bùi gia gây phiền phức, mà là Tiêu Trần có thể bỏ qua cho Bùi gia hay không.
Vạn nhất, nếu không tốt, Bùi gia có thể chôn vùi vì thói con tùy hứng của Bùi Văn Văn/
Hắn cưng chiều Bùi Văn Văn hơn nữa, cũng phải ngăn cản lại lúc này.
Mọi người còn lại, cũng không ngờ tình thế sẽ chuyển biến như vậy, kinh ngạc không thốt nên lời
Trước kia còn tưởng rằng Tiêu Trần đánh Bùi Văn Văn, đồng thười đắc tội hai nhà Sử gia cùng Bùi gia, chính là đi tìm đường chết, hôm nay không thể ra khỏi Sử phủ.
Nhưng mà không nghĩ tưới, hắn lại là một Tiên Thiên Tông Sư.
Hiện nay, Sử gia và Bùi gia phải làm sao để cứu vãn tình thế.
- Tiêu tông sư, một nay là hiểu lầm, nếu như khuyển tử có gì đắc tội, mong ngài bao dùng.
Sử Vân Phong đối với Tiêu Trần cung kính, chịu nhận lỗi.
Tiêu Trần thản nhiên nói:
- Sử gia chủ đừng nói vậy, ta còn nên cảm tạ Sử gia các người, để cho ta mở rộng tầm mắt. Thì ra trên đời còn có loại quy củ này, người khác bắt nạt ta, ta chỉ có thể nhịn, không được phản kháng lại?
Sở Vân Phong nghe vậy, bỗng nhiễn tát Sử Văn Vũ một cái, quát lên:
- Súc sinh, còn ngây ra đó làm gì, nhanh xin lỗi Tiêu tông sư!
Hai tròng mắt Sử Văn Vũ tuôn ra tức giận, có thể thấy được nội tâm đang tức giận.
Nhưng mà đối với người mạnh, cha mình còn ăn nói khép nép với Tiêu Trần, hắn còn có thể làm gì nữa?
- Trước đó là tiểu nhân lỡ lời, mong Tiêu tông sư thứ lỗi!
Tiêu Trần nhìn Sử Văn Vũ, thản nhiên nói:
- Hình như ngươi không phục lắm, rất không cam lòng?
Sử Văn Vũ cúi đầu, trầm mặc khong nói, nhưng ý nghĩ nội tâm, mọi người đều nhìn ra
- Ha ha, ngươi là thiếu chủ Sử gia cao quý, thiếu xã trưởng Nam quyền xã, làm sao lại ủy khuất bản thân như vậy? muốn nói cái gì, cứ việc nói ra, muốn làm cái gì thì cứ làm!
Tiêu Trần đưa tay ra phía trước, làm ra một điệu bộ mờ, nói với Sử Văn Vũ:
- Nếu thật không phục ta, ta cho ngươi một chiêu!
Sử Văn Vũ nghe vậy, thần sắc khẽ động.
Mặc dù là Tào Chấn Hoa, Triệu Bưu, tỷ muội Miêu Thanh Phượng, hay là cha mình đều công nhận thân phận Tiên Thiên Tông Sư của Tiêu Trần, nhưng nội tâm hắn vẫn không phục.
Tiêu Trần dựa vào cái gì.
Nên hắn rất muốn đánh nhau với Tiêu Trần.
Thắng, chứng minh Tiêu Trần là giả, có thể xả ra oán khí trong lòng
Nếu thua, thì Tiêu Trần đúng là một tên Tiên Thiên Tông Sư, hắn cũng có thể tín phục, không hối hận.
- Được, Sử Văn Vũ tỉnh Tiêu tông sư chỉ giáo!
Sử Văn Vũ quát lên, nội kình hừng hực, chưa ra chiêu, đã khiến người ta cảm giác áp bách.
- Dừng tay!
Sử Vân Phong gầm lên một câu với Sử Văn Vũ, rồi quay sang nói với Tiêu Trần:
- Tiêu tông sư có đại lương, không nên chấp nhặt cùng tên súc sinh này.
Tào Chấn Hoa cũng không muốn cháu rể mình có việc không hay xảy ra, thỉnh cầu:
- Tiêu tiên sinh, thủ hạ lưu tình!
- Cút
ngay!
Tiêu Trần lạnh lùng nói, đứng im không có động tác gì, nhưng mà có một cỗ lực lượng vô hình phát ra.
Bành!
Tào Chấn Hoa và Sử Vân Phong văng ra ngoài, thân hình lảo đảo về sau, lùi lại mấy bước.
- Cái này…
Mọi người đều khiếp sợ, chỉ chiêu thức này, đã khiến mọi người khó có thể lường được.
Nội tâm Sử Văn Vũ kinh hãi, hiện ra chút sợ hãi.
Nhưng mà, tên đã lên dây, không bắn không được.
Gầm!
Sử Văn Vũ dốc hết lực toàn thân, sở học suốt đời, đánh về phía Tiêu Trần.
Rầm rầm!
Nội kình thêm vào đó, lực đạo đã vượt qua ba nghìn cân, quyền kình xuyên thấu không gian, tựa như phát ra một htanh âm ù ù, uy thế hoảng sợ, một quyền bá đạo như vậy, có thể đánh chết một con hổ.
Ngay tại lúc nó sắp đánh vào Tiêu Trần, thấy Tiêu Trần chỉ hời hợt đưa một ngón tay lên, đỡ được nắm đấm.
Thoáng chốc, cho dù là quyền thế bá đạo, cho dù là lực lượng nghìn cân, đều biến mất không còn tung tích, dù Sử Văn Vũ nghiến răng nghiên lợi, sắc mặt đỏ phừng phừng, nhưng cũng không thể làm gì.
Đơn giản là, đằng trước có một ngón tay cản lại!
- Làm sao có thể…
Sở Hành Vân mở to hai mắt, không giám tin tưởng.
Chẳng lẽ đây chính là thủ đoạn của Tiên Thiên Tông Sư?
- Khiêu chiến thất bại, ngươi đã có tâm ly chuẩn bị trừng phạt chưa?
Vừa dứt lời, không đợi Sử Văn Vũ phản ứng, một đạo kiếm khí xuyên qua nắm đấm của hắn.
Bành!
Sử Văn Vũ bị đánh ra ngoài hai mét.
- Văn Vũ!
Sở Hành Vân sợ hãi quá, nhanh chóng vợt tới kiểm tra thương thế Sử Văn Vũ.
Tinh Thần Cổ Tông sốt ruột nói:
- Tiêu tiên sinh, cái này…
- Tào Chấn Hoa,ngươi không nói, ta không nên tổn thương hắn?
Tiêu Trần hừ lạnh
- Không dám, tiểu nhân không dám!
Tào Chấn Hoa bị hù dọa cho chảy mồ hôi hộp.
Hắn chỉ là phản ứng tự nhiên mà thôi, làm sao thật dám trách tội Tiêu Trần?
Cho dù hôm nay cùng Sử gia xích mích, cũng không thể cắt đứt quan hệ với Tiêu Trần.
Ban đầu hắn còn tưởng mời Tiêu Trần đến, sẽ khiến quan hệ Tào gia cùng Sử gia càng vững chắc, có thể giúp uy thế Tào gia nâng cao, nhưng không ngờ thành ra như này.
Giờ khắc này, mọi người đều phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Tiêu Trần mang theo kinh nể.
Sở Hành Vân đem hết toàn lực đánh ra một queyefn, lại bị một ngón tay Tiêu Trần đỡ lấy.
Loại thủ đoạn này, không phải là Tiên Thiên Tông Sư thì không thể làm.
Mà còn là, một tên Tiên Thiên Tông Sư chỉ mười tám tuổi.
Lúc này, Trương Sơn cùng Trần Lâm Đông kéo hai tên nhi tử tới trước mặt Tiêu Trần.
- Tiêu tông sư, tiểu nhân có mắt như mù, xin tha thứ!
- Nghiệt tử, còn không mau quỳ xuống xin lỗi Tiêu tông sư!
Trương Tuấn Bàng cùng Trần Khánh bây giờ làm gì còn ngạo khí như trước, liền quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Trần, nội tâm hoảng sợ vạn lần, không biết bọn họ phải gặp phải số phận như thế nào.