Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Biệt thự Minh Nguyệt Sơn!


trước sau

Rời khỏi Hoắc gia, Tiêu Trần cũng không muốn trở về gấp.

Thật vất vả lắm mới lên tỉnh thành một chuyến, có thể nhân cơ hội này để đi dạo một phen.

Đi không bao lâu, hắn liền phát hiện có người âm thầm đi theo hắn.

- Cái tên Hoắc Thanh Tùng này…

Tiêu Trần biết là người Hoắc Thanh Tùng phái tới, cũng không để ý nữa, mặc cho bọn họ đi theo.

Chuyện Hoắc gia có chút phức tạp, không chỉ đơn giả là Hoắc Lâm mắc bệnh.

Hắn ở lại tỉnh thành, cũng là muốn quan sát tình thế.



Tiêu Trần đi dạo một vòng ở các phố xá phồn hoàn, phát hiện cũng chẳng khác Thành phố Lan Ninh la bao, có chút vô vị.

Trong lúc vô tình, hắn đi tới trên mns.

Tòa thành phố ồn ào náo động, chỉ có phong cảnh nơi này vừa ý, không khí trong lành, thậm chí còn có thể cảm nhận được linh khí.

Dọc theo đường đi, còn có một thác nước tự nhiên, đổ ầm ầm xuống dưới, cao vài chục mét, vĩ đại hùng tráng.

- Đây có thể xem là một địa phương tốt!

Linh khí trong không khí tuy là mỏng manh, nhưng so sánh với trong đô thị nhiều hơn mấy lần, hoàn cảnh này khiến người ta thỏa mái.

- Này, thằng nhà quê, đừng đi lên đây!

Một tiếng nói của thiếu nữ phát ra, trong giọng nói tràn đầy cảnh cáo.

Tiêu Trần quay đầu nhìn lại, hắn hỏi:

- Vì sao không thể lên?

- Bởi vì từ hôm nay trở đi, Minh Nguyệt Sơn thuộc về ta.

Thiếu nữ ngạo nghễ, tựa hồ là đang khoa khoang Tiêu Trần.

- Ngươi mua mảnh đât này?

Tiêu Trần hỏi.

- Đương nhiên, mảnh đất này thuộc ngôi biệt thự trên kia, bạn trai ta đã mua tặng cho ta, cho nên chõ này đều là đất đai của ta, người không có phận sự, cấm đi vào!

- Biệt thự?

Tiêu Trần ngạc nhiên.

Trên đỉnh Minh Nguyệt Sơn lại có một ngôi biệt thự, hắn lại muốn nhìn xem một chút.

Ngay sau đó, hắn không những không rời đi, mà còn bước lên phía trước.

- Này, ngươi không hiểu tiếng người sao?

Thiêu nữ tức giận, đuổi theo Tiêu Trần, muốn đem Tiêu Trần đuổi đi.

Nhưng mà nàng có chạy nhanh như thế nào, cũng không đuổi được Tiêu Trần.

Chỉ hai phút sau, một người đi một người đuổi đằng sau, đã lên tới đỉnh núi.

- Quả thật là có một ngôi biệt thự!

Tiêu Trần thấy rồi.

Đỉnh núi này không chỉ có một ngôi biệt thự, hơn nữa còn vô cùng sang trọng, chiếm diện tích rộng rãi hơn một ngàn mét vuông, có hồ bơi, bãi đâu xe, sân bóng rồi… đủ loại tiện dụng.

Người ở trong đây, đúng là biêt hưởng thụ!

Thiếu nữ kia cuối cùng cũng đuổi theo được, thở hồng hộc, mang theo tức giận.

- Ngươi không được đi lên, làm sao ngươi ngu xuẩn như vậy?

Tiêu Trần liếc mắt một cái, hỏi:

- Nhìn cũng phạm pháp sao?

- Phạm pháp, phạm vào luật pháp của Nguyễn Tiểu Thiến ta!

Thiếu nữ ngang ngược vô lý.

Tiêu Trần lắc đầu nói:

- Vô lý như vậy, làm sao bạn trai ngươi có thề yêu ngươi, cẩn thận bị hắn bỏ!

- Ha ha, đa tạ ngươi nhắc nhở, đáng tiếc là bạn trai ta nói, không phải là ta thì không lập ra đình, ngươi biết ngôi biệt thự này giá bao nhiêu không?

Nguyễn Tiểu Thiến nhìn toàn thân Tiêu Trần như nhà quê, kiêu ngạo nói:

- 200 triệu! ngươi không nghe nhầm đâu, phòng chừng là ngay cả khi ngươi nằm mơ cũng không nằm mơ được nhiều tiền vậy? Bạn trai ta không chớp mắt một cái, liền mua nó đưa cho ta, ngươi nói xem, hắn có bao nhiêu yêu ta?

Kỳ thực là lời này có chút giả.

Bạn trai Nguyễn Tiểu Thiến đúng là mua lời này, nhưng không phải đặc biệt mua cho nàng, mà chỉ cho nàng ở lại đây.

Đương nhiên, trước mặt Tiêu Trần khoe khoang, nên không cần nói nhiều như vậy.

Đang lúc này, bên trong biệt thự có một chiếc xe mui trần đi ra, thanh niên trên xe hướng phía Nguyễn Tiểu Thiến gọi:

- Tiểu Thiến, mau tới đây!

- Vũ ca ca!

Nguyễn Tiểu Thiến lập tức giống như con chim nhỏ, chạy tới làm nhũng.

- Vũ ca ca, hợp đồng ký xong rồi sao?

- Ừm, toàn bộ ký xong rồi, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể dọn vào ở!

Vẻ mặt thanh niên đầy cưng chiều, lập tức liếc nhìn Tiêu Trần một cái, hỏi:

- Hắn là ai vậy?

- Một tên nhà quê mà thôi, làm sao ta lại quen hắn? vừa rồi ta đi dạo thì gặp phải hắn, cấm hắn đi lên, hắn lại càng xông vào, nói không chừng là kẻ trộm!

Thanh niên cười nói:

- Đừng có ngu, nơi này có hệ thống phòng ngự an toàn nhất, mấy chục bảo vệ thay phiên nhau canh gác, tên trộm nào có thể tới lấy đồ?

- Hì Hì, ta chỉ không thích hắn xuất hiện trước nhà chúng ta mà thôi!

- Được rồi, người ta hâm mộ nên đến xem thôi, ta dẫn ngươi đi ân!

- Hừm, được!

Nguyễn Tiểu Thiến quay đầu quăng một ánh mắt khinh miệt cho Tiêu Trần, sau đó ngồi vào xe.

Tiêu Trần không để ý tới nàng, vẫn đứng tại chỗ đánh giá biệt thự.



Lúc trở lại tỉnh thành thì trời đã tối rồi,
Tiêu Trần đi vào một khách sạn thuê phòng, đợi người tới tìm hắn.

Đúng như dự đoán, Hoắc Thanh Tùng đã tìm tới cửa.

Nhưng mà, hắn không đến một mình, mà đi cùng vợ mình, chính là người tên Tiểu Viện kia.

- Tiêu tiên sinh, bất kể như thế nào cũng mong ngài cứu cha ta!

Hoắc Thanh Tùng khẩn cầu, chỉ kém chút là quỳ gối xuống trước Tiêu Trần.

Tiêu Trần nhàn nhạt nói:

- Ngươi cùng đại ca ngươi đã thương lượng xong rồi sao?

- KHông có, hiện tại bọn họ đều đề phòng cả ta, không để cho ta tới gần văn phòng của cha!

Nói đến điểm này, trong lòng Hoắc Thanh Tùng vẫn tức giận.

Ban ngày, sau khi Tiêu Trần rời đi, Hoắc Thanh Tùng cùng Hoắc Viễn cãi nhau rùm beng lên, kết quả là ngoại trừ Tiểu Viện, thì mọi người đều đứng bên Hoắc Viễn.

Sau khi ầm ĩ, Hoắc Viễn phái nhiều người trấn giữ ở đó, ngay cả Hoắc Thanh Tùng cũng không cho tới gần.

- Trong dự liệu!

Tiêu Trần cười nhạt.

Hoắc Thanh Tùng sững sờ, hỏi:

- Lời củ Tiêu tiên sinh là có ý gì?

Tiêu Trần nhìn hắn một cái nói:

- Ngươi thực sự cho rằng phụ thân ngươi đột nhiên mắc phải quái bệnh?

- Ta mới ra khỏi nhà mấy ngày, lúc ta đi, cha ta còn rất khỏe!

Tiêu Trần lắc đầu nói:

- Không, ba của ngươi chỉ là ăn phải Hồng Lăng sâm, để cho một thứ đồ mai phục trong cơ thể tỉnh dậy mà thôi.

- Trên thực tế, ba của ngươi bị bệnh này, ít nhất là mười năm.

- Cái gì, mười năm?

Hoắc Thanh Tùng khiếp sợ, Tiểu Viên bên cạnh cũng không thể tưởng tượng nói:

- Tiêu tiên sinh, ngài có thể nói rõ ràng được không?

Tiêu Trần nhàn nhạt nói:

- Nhiêm túc mà nói, ba của ngươi không phải bị bệnh, mà là bị cổ độc!

- Cổ độc?

- Ừm, Cổ độc xuất phát từ Miêu cương, người luyện cổ thông qua một ký sinh trùng có thể xâm phạm vào cơ thể con người, sau đó có thể điều khiển sinh tử người đó, thậm chí là ý chí.

- Là ai ác độc như thế, vậy mà hãm hại cha ta?

Hoắc Thanh Tùng giận không kiềm lại được.

- Rất hiển nhiên, hắn là người thân cận của phụ thân ngươi, người tín nhiệm nhất.

- NGười thân cận nhất, người tín nhiệm nhất?

- Loại cổ trùng này đã ở trong người phụ thân ngươi mười năm, cứ một đoạn thời gian sẽ có người tăng thêm chất dinh dưỡng cho nó, không thể sẽ bị mất khống chế, phụ thân ngươi sẽ liền chết.

Lúc trước, Tiêu Trần ở Thành phố Lan Ninh đã nhìn thấy tình trạng bệnh của Hoắc Lâm, nhưng bởi vì biết rõ người bày ra âm mưu là người bên cạnh Hoắc Lâm, cho nên mới không nói rõ.

Dù sao thì cũng là chuyện nhà người ta, không tiện can thiệp vào

Hơn nữa lúc đó, rất khó chữa trị cho Hoắc Lâm.

Cổ độc, không phải là chỉ riêng y thuật có thể trị được, cần phương pháp đặc thù.

- Dựa theo ý tứ của Tiên sinh, người này không muốn hại chết cha ta?

- Đương nhiên, hắn chỉ dùng thủ đoạn này để không chế ba ngươi, mưu đồ cái gì đó mà thôi. Trước lúc hắn chưa đạt được, thì hắn cũng không hy vọng ba ngươi chết!

Tiêu Trần dừng một chút, lại nói:

- Hoặc là, hắn đối với ba ngươi vẫn nghĩ đến tình thân!

- Tình thân?

Hoắc Thanh Tùng như nghĩ ra được cái gì đó, kinh sợ nói:

- Tiêu tiên sinh, chẳng lẽ chính là đại ca ta?

Dịch: HonDe

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện