Cuối tuần đến hẹn lại lên, Cố Hàn Yên đúng giờ đến rạp chiếu phim Oscar, chỉ thấy mỗi một mình Trần Sâm đang đứng chờ cô.
"Ơ, Trương Mạn đâu, sao chị ấy không đến?"
"Hi, em ấy có việc bận nên không đến được." Trần Sâm gãi gãi đầu, cười ngây ngô, "Chắc hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi."
"Cái chị này, đến lúc quan trọng lại bỏ bạn là thế nào." Cố Hàn Yên rất khó xử, thôi đành chịu vậy, không thể bởi vì một người mà lãng phí ba cái vé xem phim.
Nội dung bộ phim khá hay nhưng điều làm Cố Hàn Yên phiền muộn chính là thái độ của Trần Sâm, không hiểu cả ngày hôm nay hắn làm sao mà cứ quay sang nhìn cô liên tục?
Cuối cùng sau lần thứ năm Trần Sâm cứ ngây ngẩn nhìn chằm chằm mình, Cố Hàn Yên không nhịn được hỏi: "Anh không xem phim lo nhìn em làm gì, trêи mặt em có viết phụ đề sao?"
"Không, không phải."
Trần Sâm lúng túng cười cười xoay mặt đi, hai tay nghiêm túc đặt trêи đầu gối trông rất buồn cười, điều này càng làm cho Cố Hàn Yên cảm thấy kỳ quái hơn. Dựa theo tính cách ngày thường của anh ta, lúc này lẽ ra phải mặt dày cười cười nói nói mấy lời đùa dí dỏm mới đúng, sao tính tình lại đột nhiên thay đổi như mặt trời với mặt trăng thế này? Chắc không phải là…
Cố Hàn Yên lắc lắc đầu, âm thầm cười chính mình, trêи đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, mình cũng chẳng phải mỹ nữ vạn người mê, làm gì đến nỗi ai gặp cũng yêu.
"Ừm, Hàn Yên, hết phim chúng ta đi ăn tối được không?"
"Xin lỗi, ba mẹ em đến thăm, em phải về nhà."
"Thế à." Trần Sâm thất vọng gật đầu, muốn nói lại thôi, "Anh có chút việc muốn nói với em."
"Ừ, anh nói đi."
"Thôi bỏ đi, đợi xem phim xong rồi nói."
"Ừ."
Cố Hàn Yên càng lúc càng cảm thấy Trần Sâm kỳ lạ, anh ta hôm nay so với ngày thường không giống nhau chút nào.
Bộ phim chiếu được một nửa, Hàn Tuệ gửi tin nhắn đến nói mình đã đến nhà cô, hỏi Cố Hàn Yên bao giờ sẽ về.
Cố Hàn Yên nhắn tin trả lời cho mẹ sau đó cất điện thoại đi. Ai ngờ mấy giây sau Hàn Tuệ lập tức gửi thêm một tin nhắn: "Bên ngoài trời mưa, mẹ bảo Tiểu Giang đến đón con về."
Lúc này Cố Hàn Yên đã không còn chút hứng thú nào tiếp tục xem phim nữa, tại sao lại là hắn? Rốt cuộc mẹ muốn ép mình đến mức nào thì mới chấp nhận chuyện này đã kết thúc?
"Trần Sâm, chúng ta về trước đi, em chợt nhớ ra em còn có việc phải làm." Vì không muốn sau khi hết giờ sẽ đụng phải Giang Thành, Cố Hàn Yên muốn lập tức rời khỏi đây ngay. Căn cứ theo tính tình nóng nảy của Giang Thành, nếu để hắn thấy cô cùng với Trần Sâm chỉ có hai người thì kiểu gì cũng có chuyện.
Trần Sâm cho rằng Cố Hàn Yên không muốn xem phim nữa nên cũng theo cô rời rạp. Có điều đời không bao giờ đẹp như mơ, vừa ra khỏi cửa Cố Hàn Yên đã thấy Giang Thành đang đứng dưới mái hiên chờ cô. Hiển nhiên Giang Thành cũng nhìn thấy hai người bọn họ, hắn đã đứng chờ ở nơi này từ sớm.
"Em và anh ta chỉ có hai người?" Quả nhiên, Giang Thành nhìn chằm chằm Trần Sâm, ánh mắt dần trở nên u ám, "Anh từ đâu đến?"
"Tôi từ đâu đến liên quan gì đến anh?" Trần Sâm cũng không yếu thế, từ lâu đã thấy Giang Thành chướng mắt, "Đừng xen vào việc người khác."
"Chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi!" Mặt của Giang Thành thoắt đỏ thoắt trắng, bàn tay siết cán ô thật chặt.
"Anh có tư cách gì quản chuyện của cô ấy?" Trần Sâm cười gằn, "Hai người đã chia tay, mỗi người đều có cuộc sống riêng, anh dựa vào cái gì để quản cô ấy?
"Vậy anh dựa vào gì để quản?"
"Dựa vào việc tôi yêu cô ấy."
Cố Hàn Yên choáng váng, cô kinh ngạc nhìn Trần Sâm, nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của hắn, vai đột nhiên bị ôm lấy, "Chúng tôi đang hẹn hò, yêu cầu anh sau này đừng quấy rầy cuộc sống của Hàn Yên nữa!"
Cả khuôn mặt Giang Thành đỏ bừng, hắn dùng hết sức kìm chế tâm tình của mình, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm Cố Hàn Yên, "Hàn Yên, em nói anh biết đây có phải sự thật hay không?"
Cố Hàn Yên há hốc miệng, không biết giải thích thế nào, Trần Sâm siết chặt vai cô, thì thầm bên tai: "Đừng để lộ ra."
Giang Thành quật mạnh cái ô xuống đất, nổi giận đùng đùng quay lưng bỏ đi. Cán ô bị gãy nằm trêи mặt đất, phần dù bên trêи bị gió thổi bay tứ tung.
Cố Hàn Yên đứng chết trân tại chỗ nhìn hắn bỏ đi trong mưa, đột nhiên trong lòng cảm thấy bất lực. Cô biết Giang Thành từ nay sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Mình và người khác có hành động thân mật ở trước mặt hắn chính là hành động sỉ nhục lớn nhất đối với Giang Thành, lòng tự tôn sẽ không để hắn quay đầu lại lần nữa.
Chẳng lẽ nhất định phải dùng phương thức như thế này mới được sao, phải để mình làm ra hành động tổn thương hắn, hắn mới thật sự chấp nhận từ bỏ sao? Đây không phải là kết quả mà Cố Hàn Yên mong muốn.
"Hàn Yên, không sao rồi, anh ta đi rồi."
Tay Trần Sâm vẫn như cũ đặt trêи vai cô, ánh mắt so với ngày thường lại càng nhu hòa hơn: "Anh đưa em về nhé, được không?"
"Những điều anh vừa nói là thật sao?"
"Ừ." Trần Sâm trả lời không chút đắn đo, "Lúc ban đầu mới quen biết em, đúng là anh chỉ xem em là bạn bè, nhưng càng ngày anh phát hiện anh không thể kiềm chế bản thân để tâm đến em. Hàn Yên, anh, anh chính là người tặng hoa cho em, mỗi ngày anh đều đổi một loại hoa là vì muốn biết em thích loại hoa nào nhất. Hàn Yên, anh sẽ luôn luôn quý trọng em , hãy để anh chăm sóc em nhé! Anh ta cho em cái gì, anh cũng có thể cho em cái đó!"
"Anh biết em muốn cái gì sao?"
Cố Hàn Yên cười khẽ, những người đàn ông này đều thích tự biên tự diễn tự cho là đúng, đều dùng cùng một phương thức