Rời khỏi công ty, như trong dự kiến, Cố Hàn Yên nhìn thấy bên kia đường một bóng hình quen thuộc.
Có lẽ Giang Thành đã đến từ rất lâu, hắn đứng dựa vào trạm xe buýt, hết nhìn đông ngó tây, lại thỉnh thoảng cúi đầu xem đồng hồ đeo tay.
"Này, Hàn Yên, kia không phải là bạn trai của em sao, chắc nóng lòng muốn đón em về nhà đây mà!" Trương Mạn lắc lắc cánh tay Cố Hàn Yên, ra vẻ hâm mộ nói: "Ôi thật là chu đáo!"
Cố Hàn Yên thản nhiên trả lời: "Không phải bạn trai chị cũng đưa đón chị đấy sao."
Trương Mạn thở dài: "Nói thì nói vậy thôi, gần đây anh ấy đang đi công tác, không thấy mặt mũi đâu."
Trần Sâm vừa nhìn Cố Hàn Yên, vừa nhìn Giang Thành ở đối diện, bĩu môi không nói gì.
Lúc này Giang Thành cũng nhìn thấy Cố Hàn Yên đi ra, vội vàng băng qua đường, vừa bước đến đã hào hứng nắm tay cô nói: "Hàn Yên, nghỉ làm rồi à? Anh đến đón em, chúng ta về chung luôn nha?"
Cố Hàn Yên vừa ngại ngùng Trần Sâm và Trương Mạn còn đứng bên cạnh, vừa không muốn làm cho Giang Thành lúng túng, nên để mặc cho hắn tiếp tục nắm tay. Cô quay sang hai đồng nghiệp nói lời tạm biệt, "Vậy em đi trước nhé, chúc hai người đi chơi vui vẻ."
"Biết rồi biết rồi, đi nhanh đi." Trương Mạn đẩy cô về phía trước, trêu ghẹo nói: "Người ta chờ em đến sốt ruột rồi!"
"Vậy chúng tôi đi trước nhé, tạm biệt!"
Giang Thành cất lời chào hỏi, còn cố ý quét mắt nhìn Trần Sâm vài lần, hắn nắm tay Cố Hàn Yên thật chặt, thân mật hỏi cô: "Hàn Yên, đói bụng không, em muốn ăn gì?"
Vừa ra khỏi tầm mắt của Trần Sâm và Trương Mạn, Cố Hàn Yên lập tức rút tay về, ngữ khí bình bình nói với Giang Thành, "Phía trước có một quán mì, chúng ta đến đó nói chuyện đi." Thật sự cô rất phản cảm Giang Thành giả vờ thân mật với mình trước mặt người khác, giống như tuyên cáo quyền sở hữu của hắn vậy.
Giang Thành sững người đứng yên tại chỗ, ồ một tiếng mới vội vàng đuổi theo cô.
Hai người được phục vụ dẫn đến một bàn gần cửa sổ, Giang Thành nhanh chân một bước, đi đến kéo ghế ra, Cố Hàn Yên vẫn chưa thích ứng kịp, đi thẳng đến đối diện Giang Thành ngồi xuống.
Giang Thành rất thất vọng: "Hàn Yên, em thật sự phải tỏ ra xa cách với anh như thế sao?"
"Ngày hôm nay em đi với anh, chỉ là muốn nói rõ ràng tất cả mọi việc, chứ không có ý gì khác." Cố Hàn Yên ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Không lẽ anh còn không biết."
"Ừm, trời mưa to anh không đi đón em là anh sai. Anh quá ham chơi, anh sai rồi. Anh thành tâm thành ý nói xin lỗi em, em vẫn không thể nguôi giận sao?" Giang Thành buồn rầu nhìn cô, "Hàn Yên, chúng ta sống chung năm năm, vui buồn gì cũng đã trải qua hết rồi, em đừng dễ dãi nói lời chia tay có được không?"
"Không, không phải tự nhiên em bộc phát. Cũng không phải vì chuyện ngày hôm qua mà em muốn chia tay anh. Giang Thành, em đã nghĩ rất lâu mới cho ra quyết định này. Năm năm, thời gian năm năm, cũng quá đủ để chứng minh cuối cùng chúng ta có hợp hay không. Xin lỗi, em biết em nói lời này sẽ làm cho anh khổ sở, nhưng em không muốn tiếp tục nữa. Cuộc sống như thế này, làm cho em quá mệt mỏi. Điều em muốn, chỉ là cảm giác an toàn mà thôi. Nhưng mà, anh làm không được."
"Anh làm được, vì sao anh lại làm không được? Em là phụ nữ, anh là đàn ông, đàn ông bảo vệ phụ nữ, không phải chỉ đơn giản thế thôi sao? Chẳng lẽ anh chưa đủ tốt đối với em? Em còn muốn anh làm thế nào nữa? Hàn Yên, em hãy thành thật cho anh biết, có phải có người thứ 3 xen vào chuyện tình cảm của chúng ta hay không, có phải em hết yêu anh và đang yêu người khác hay không?"
"Giang Thành, anh đúng là không thể nói lý mà!" Cố Hàn Yên tức giận, cho đến bây giờ, hắn vẫn không nhận ra khuyết điểm của bản thân mà chỉ chăm chăm muốn tìm nguyên nhân từ phía người khác.
"Chẳng lẽ không phải nguyên nhân này hay sao? Cái người đưa ô cho em lúc trời mưa là ai? Hai người quan hệ như thế nào? Hàn Yên, chỉ vì lần này anh bất cẩn bỏ quên em, vì cớ gì em tàn nhẫn như vậy, muốn anh trả giá lớn như thế? Anh thật sự rất quan tâm em mà. Anh không thể mất em, em không thể cho anh một cơ hội sao? Hàn Yên, xin em, ở lại bên anh có được không?"
"Em cảm thấy chúng ta không cần thiết phải nói thêm nữa." Cố Hàn Yên không thể nhịn được nữa, đẩy ghế đứng lên, "Anh tự cho cái anh đang làm đó gọi là tình yêu sao, anh đối với bản thân không tự tin, đối với em không tin tưởng, vì sao anh không tự tìm hiểu nguyên nhân ở chính bản thân anh? Em hỏi thật, đến cuối cùng anh có bao giờ suy nghĩ cuộc sống sau này của chúng ta sẽ như thế nào không? Giang Thành, chúng ta rồi cũng sẽ già, cuộc sống rồi sẽ ngày càng khó khăn, mấy điều này anh chưa từng nghĩ qua sao?"
"Anh có nghĩ qua chứ, làm sao anh có thể chưa từng nghĩ đến được, đâu phải chỉ riêng em, cả anh cũng đã hao tổn năm năm ở đây mà. Vì lẽ đó, anh mới xin em không nên đơn giản bỏ qua phần tình cảm này!"
"Xin lỗi, đây là quyết định của em, sẽ không sửa đổi. Em nói nhiều như thế mà anh vẫn không hiểu, vậy thôi tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ vậy." Cố Hàn Yên không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, cô cầm lấy túi bước ra khỏi quán ăn. Giang Thành ngẩn người rồi vội vội vàng vàng đứng dậy đuổi theo cô. Lúc chạy ra đụng phải một nhân viên phục vụ nên làm đổ hết thức ăn nóng hổi lên người ta, hắn chật vật xin lỗi đối phương, đến khi nhìn ra lớp kính thủy tinh bên ngoài thì nào còn nhìn thấy bóng dáng Cố Hàn Yên?
Điện thoại trong túi vang lên không ngừng, Cố Hàn Yên mặc kệ,