Nếu bên trong đất liền thời tiết còn có lúc nóng bức thì ở Hải Nam quanh năm suốt tháng đều duy trì bốn mùa như xuân, thời tiết ôn hòa, khí trời mát mẻ. Cơn mưa nhỏ qua đi cuốn theo mọi tro bụi trong không khí, cây cối sau mưa càng trở nên xanh biếc, trêи từng cụm hoa dại màu tím nhạt là các giọt nước long lanh như tô điểm thêm vẻ đẹp muôn màu.
Cố Hàn Yên đang ngồi ngắm cảnh trêи xe, hít một hơi thật sâu, tràn vào lồng ngực đều là hương vị ngọt ngào. Đây là loại thực vật chỉ có sinh trưởng ở Hải Nam, tên là gạo nếp hương trà, hương thơm loại gạo này bay rất xa, mùi khá tương đồng với gạo nếp hương.
Hướng dẫn viên duy trì tốc độ xe điện vừa phải đưa du khách đi tham quan trong khu du lịch sinh thái, ngoài ra còn dùng loa phóng thanh để giới thiệu các loại cây cỏ đa dạng trong vườn như hồ tiêu, dừa vàng có sản lượng cao, còn có cây ca cao với từng chùm quả lớn lủng lẳng trêи cành. Cố Hàn Yên không nghĩ tới nhưng hạt ca cao be bé lại xuất phát từ những hạt giống bên trong quả này.
Khu sinh thái rất lớn, các chủng loại thực vật cũng rất nhiều làm cho Cố Hàn Yên nhìn hoa cả mắt, học hỏi được rất nhiều kiến thức. Cô tập trung lắng nghe tất cả lời hướng dẫn viên diễn giải, đối với thành phố ven biển này lại càng thêm yêu thích.
Tô Vũ Khởi đã đến nơi này nhiều lần, đối với các loại cây cỏ xung quanh đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, thậm chí còn có thể dễ dàng gọi tên đa số các loại cây trong này, cho nên cô cũng không theo chân các du khách đi ngắm cảnh mà chọn ngồi đợi ở nơi mọi người sẽ tập trung nghỉ ngơi buổi trưa.
Đến hơn mười giờ, các du khách đều trở về, tập hợp ở nhà nghỉ thưởng thức mười hai loại trà sau đó mới trở lại xe buýt, đi đến nhà hàng chỉ định dùng cơm trưa rồi bắt đầu hành trình buổi chiều.
"Tô Vũ Khởi, ngày nào em cũng bận rộn thế này, còn mang theo máy tính làm gì?"
Cố Hàn Yên quỳ lên chỗ ngồi, dựa vào lưng ghế từ trêи cao nhìn chằm chằm xuống Tô Vũ Khởi, bất mãn em ấy lơ là với mình, giơ tay ra giật nhẹ áo Tô Vũ Khởi: "Suốt ngày cứ lặp lại công việc dẫn khách này có phải sẽ rất nhàm chán hay không?"
"Không, mỗi một lần đều có cảm xúc khác nhau." Tô Vũ Khởi đóng máy tính lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Em vốn thích chạy loanh quanh."
"Haha, em định làm nghề này đến bao giờ?"
"Tháng sau"
"?"
"Tháng sau em xin nghỉ rồi."
"Vì sao?"
Cố Hàn Yên chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Tô Vũ Khởi muốn đổi nghề thật. Cô ấy định đi đâu? Muốn rời khỏi Tây An sao? Sau này mình biết tìm cô ấy bằng cách nào?
"Chỉ là muốn đổi môi trường làm việc thôi, ngày nào cũng bay tới bay lui, em muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Cố Hàn Yên bất giác thở phào một hơi, khôi phục lại nụ cười trêи mặt: "Ừm tìm việc ổn định chút cũng tốt, thay đổi môi trường, có thêm cảm giác mới mẻ. Em định chuyển sang nghề gì?"
"Chưa nghĩ ra, cứ từ từ nghĩ thôi. Em có tay có chân, không sợ chết đói."
Cố Hàn Yên nhìn chằm chằm gương mặt Tô Vũ Khởi, nụ cười của Tô Vũ Khởi vừa ấm áp vừa rất động lòng người. Chỉ cần nhìn cô ấy, tâm tình lập tức thoải mái rất nhiều, có lẽ cô ấy có năng lực lan tỏa niềm vui cho người khác. Nhìn thêm một chút nữa, Cố Hàn Yên không kìm lòng được dùng hai tay ôm lấy gương mặt Tô Vũ Khởi.
"Chị làm gì thế?" Tô Vũ Khởi bối rối.
"Hehe, càng nhìn càng cảm thấy em rất đáng yêu chứ sao." Cố Hàn Yên vừa chiếm tiện nghi vừa thuận miệng trêu chọc "Đúng là bé ngoan, luôn lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui."
"Hả?" Tô Vũ Khởi không theo kịp tốc độ nói chuyện của Cố Hàn Yên, nhớ đến ngày đó ở sân bay gặp Cố Hàn Yên lần đầu, cô liền hỏi: "Chúng ta từng gặp ở đâu rồi sao?"
"Ừm, đúng vậy." Cố Hàn Yên gật gù, sau đó sà người xuống mặt đối mặt với Tô Vũ Khởi, làm bộ dáng nghiêm túc nói: "Cho em suy nghĩ một lần nữa, nhìn mặt chị kỹ vào, có phải em đã từng gặp chị ở đâu rồi không?"
Tô Vũ Khởi nghe xong liền cố gắng nhìn thật kỹ gương mặt Cố Hàn Yên, có điều tối hôm đó cô thật sự không hề để tâm nên nào có chút ấn tượng gì. Thầm nghĩ có lẽ Cố Hàn Yên là khách du lịch đã từng đi với mình trước đây nhưng bản thân cô cả ngày chạy đông chạy tây, biết bao nhiêu là người làm sao mà nhớ hết được.
Nghĩ ngược nghĩ xui cũng không nhớ ra, Tô Vũ Khởi đành buông súng đầu hàng "Hic, trí nhớ em tệ lắm, chị nói em biết được không?"
Cố Hàn Yên nhụt chí rụt người lại tựa vào ghế ngồi: "Tô Vũ Khởi, em thật sự không nhớ được chị là ai à?"
Tô Vũ Khởi cũng cuống lên, Cố Hàn Yên đối với mình ấn tượng rất sâu sắc, nhưng mình với cô ấy lại không nhớ được gì cả, có cảm giác mình thật vô dụng. Cô thật sự không muốn làm Cố Hàn Yên thất vọng, chỉ trách trí nhớ con cá vàng.
"Xin lỗi, hay là trước kia chúng ta là bạn học?"
Cố Hàn Yên xì cười, vừa cười ngặt nghẽo vừa quệt quệt khóe mắt, "Đồng chí Tô Vũ Khởi, chị phục em rồi." Cô ngoắc ngoắc ngón tay, "Đưa điện thoại em đây."
"Vâng." Tô Vũ Khởi ngoan ngoãn dâng lên điện thoại, Cố Hàn Yên đem số điện thoại của mình lưu vào rồi mới trả lại điện thoại cho cô. "Sau khi kết thúc hành trình và trở lại Tây An, em cứ đến gặp chị, đến lúc đó chị sẽ cho em biết mình từng gặp ở đâu."
"Vì sao, bây giờ không thể nói luôn à?"
"Không, trở về rồi nói." Cố Hàn Yên cố ý muốn trêu ngươi, "Đến lúc về mới nói cho em biết."
Kỳ thực mà nói, hai người vốn là bèo nước gặp nhau. Nếu không phải Tô Vũ Khởi đưa cho cô mượn ô, Cố Hàn Yên cũng sẽ không nhớ ra hai người đã từng gặp mặt. Có điều, Cố Hàn Yên không muốn Tô Vũ