Editor: Mứt Chanh
Biểu cảm trên gương mặt của Lâm Lạc Tang có hơi buông lỏng.
Rất rõ ràng, lúc Bùi Hàn Chu nghe được hai chữ "kết hôn" thì đầu ngón tay cũng hơi cứng lại rồi nhìn về phía La Tấn vừa đón cụ nhà lại đây ở phía đối diện.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là La Tấn bịa chuyện nói anh muốn kết hôn mà cụ nhà cũng khờ dại tin theo. Anh và La Tấn đã có tình bạn mười mấy năm, quan hệ còn bền chặt hơn những tên bạn ăn chơi kia nhiều, cũng càng dễ dàng đùa giỡn hơn.
Sắp xếp trước thì nhất thời thoải mái, phối hợp mới nghiệp quật không trượt phát nào.
"Kết hôn...... Đúng, đúng," Lâm Lạc Tang căng da đầu bắt đầu xả, "Là như vậy ạ."
"Hôn lễ định vào lúc nào thế?" Bà cụ bám riết không tha mà truy hỏi đến cùng.
Nụ cười của cô cứng lại một chốc rồi duy trì biểu hiện phụ trách: "Dạ...... mấy chuyện này con không có phụ trách, đều giao cho ảnh tới sắp xếp."
Nói xong thì ném củ khoai phỏng tay này lại cho Bùi Hàn Chu.
Anh thuận lợi lại tự nhiên mà đón lấy chủ đề, giọng điệu bên trong không có một chút gợn sóng nào: "Hôn lễ còn chưa quyết định, việc này phải từ từ chuẩn bị, không gấp được ạ."
Không hổ là ông trùm kinh doanh, trợn mắt nói dối còn có thể nói được tình ý chân thành như vậy.
Bà cụ cảm thấy mãn nguyện nên gật đầu: "Tuổi con cũng không nhỏ, bà không có tâm nguyện gì cả, chỉ hy vọng mấy năm nay có thể để bà ôm cháu......"
Lâm Lạc Tang vừa định uống miếng nước để bình tĩnh một chút nhưng thình lình nghe được chữ cháu thì lại bị sặc.
Còn chưa nói qua yêu đương đã phải hân hoan làm mẹ, ai nghe xong mà không thốt nên lời rơi nước mắt chứ.
Bà cụ quan tâm: "Sao vậy con?"
"Không có việc gì ạ, trà, có hơi nóng." Cô cầm nước ấm cười xòa.
Bà cố yên lặng nhìn Bùi Hàn Chu một lát, giọng nói hơi nhẹ nhàng: "Thân thể của bà không còn khỏe mạnh như mấy năm trước, tuổi lớn con người cũng yếu ớt, không biết khi nào sẽ không ở đây nữa...... Đều nói đạo lý của đàn ông là thành gia lập nghiệp, sự nghiệp của con đã làm được rất tốt. Nếu trước khi bà ra đi có thể nhìn thấy con thành gia thì cũng coi như là thỏa mãn một cọc tâm nguyện."
"Nhưng không biết còn có thể chờ được hay không."
Đột nhiên nói đến cái đề tài này, trong phòng nhất thời yên tĩnh không ít. Lâm Lạc Tang cũng hơi bàng hoàng.
Đứng ở một bên La Tấn đang tìm cơ hội để khuấy động bầu không khí, dời đề tài này đi.
Cuộc chiến hợp tác đang diễn ra gay gắt thì Lâm Lạc Tang nhận được tin nhắn của người đại diện gửi đến: 【 sao em không ở trong phòng, em đã đi đâu? 】
Cô trả lời: 【 đêm nay em có chút việc, sáng mai chúng ta hãy rời đi. 】
【 cũng được, vậy sáng mai phải dậy lúc 6 giờ, đến lúc đó anh bảo trợ lý kêu em. 】
Vốn dĩ mọi người đang uống trà, kết quả La Tấn một hai bắt hai người uống rượu với cậu ấy. Bùi Hàn Chu uống lên không ít, Lâm Lạc Tang bởi vì là lần đầu gặp mặt nên cũng không thể chối từ, uống liên tiếp mấy ly, thật vất vả trụ đến 10 giờ hơn, cuối cùng cũng tan cuộc.
Cô uống đến chóng mặt, nửa dựa vào ven tường mới khôi phục ý thức. Thanh máu còn chưa kịp hồi đầy thì thư ký của Bùi Hàn Chu đã lại đây: "Cô Lâm, tổng giám đốc Bùi bảo tôi hỏi số tài khoản ngân hàng của cô, xem như tiền thưởng."
"......" Khen thưởng cô biểu hiện không tồi có đúng không?
"Không cần đâu," cứ tiếp tục như vậy thì cô thành cái gì. Lâm Lạc Tang xua tay, trùng hợp nhìn thấy Bùi Hàn Chu đi không xa mới nói, "Tôi cũng chỉ dùng đồng hồ một thời gian, đến lúc đó sẽ trả."
Thư ký làm như không biết trả lời như thế nào nhưng anh thì ngừng lại vài giây rồi đưa mắt nhìn xuống trả lời cô: "Không cần, tôi không nợ nhân tình."
Anh có lẽ cũng hơi men say, ánh mắt không sắc bén thư thái bằng lúc trước.
Cô muốn nói rằng đây không phải là nợ, chỉ là cái giá mà anh đánh giá quá cao, nghĩ ngợi xong lại từ bỏ. Nếu anh cảm thấy thiếu thì thiếu đi.
Bà cụ còn đang nói chuyện ở phòng trong, có lẽ là cảm thấy đứa cháu cố có chốn trở về nên giọng điệu tràn đầy vui mừng.
Cũng không biết sau khi cụ nhà biết được tình hình thực tế thì có thể mất mát hay không.
Khả năng đồng cảm của ca sĩ luôn rất mạnh mẽ, cô đột nhiên nhớ tới rất nhiều hình ảnh nên hoảng hốt nhỏ giọng: "Nếu không thể lừa bà cả đời thì đừng giấu giếm nhất thời."
Sau khi nói xong thì cô đột nhiên cảm thấy mình đã vượt quá giới hạn, người ta quyết định nơi nào thì đâu đến lượt một người ngoài như cô tới xen vào, vì thế mím môi không nói nữa rồi lung lay quay về phòng mình.
Cửa phòng đã mở ra, cô tưởng Nhạc Huy tới tìm cô nên không thèm để ý mà đóng cửa cởi áo khoác ra.
Đi đến mép giường còn chưa kịp tới bật đèn thì một bóng đen to lớn lao về phía cô. Cô hét lên một tiếng tránh thoát rồi túm lấy ngọn đèn bàn bên cạnh chặn lại: "Ai?!"
Bóng đen cười mở miệng: "Trốn cái gì?"
Cô dựa theo ánh sáng mông lung mà nhìn rõ đây là Vương Mạnh.
Vương Mạnh là ông chủ công ty quản lý của cô, mơ ước cô đã lâu, thường xuyên muốn động tay động chân với cô ở công ty nhưng thông thường cô đều có thể tránh đi. Hơn nữa ngày thường cô chạy thông cáo đều là với một nhóm người. Người càng nhiều thì Vương Mạnh thật khó xuống tay.
Nhưng nay đã khác xưa, khóe miệng của Vương Mạnh càng nhếch lên càng lớn: "Lập tức đã muốn solo, không có nhóm dựa vào, em lấy bao nhiêu tài nguyên còn không phải do anh định đoạt sao? Em ngoan ngoãn nghe lời đi theo anh, công ty bảo đảm sẽ nâng em lên."
"Hôm nay chạy nữa thì có ích lợi gì, sau này em có thoát được không? Anh muốn bắt em gì đó không dễ như trở bàn tay à?"
Hành trình, số phòng, địa chỉ của cô, chỉ cần gã muốn thì không có gì là không chiếm được.
Người cô đột nhiên run lên.
Trong làng giải trí, những nghệ sĩ không có hậu trường đều ở phía dưới, đa phần vì để bò lên trên đều chỉ có thể chủ động hoặc bị bắt tiếp thu ""quy tắc ngầm"", mà cô ra mắt là dựa vào bản thân. Những năm gần đây cũng chưa từng có bất luận cái gì mà kim chủ và cha nuôi, Vương Mạnh muốn bóp nát cô quả thực dễ như trở bàn tay.
Lâm Lạc Tang ép buộc bản thân phải duy trì tỉnh táo, suy đi nghĩ lại biện pháp duy nhất chính là chạy. Mà trước hết nhất định phải ổn định cái tên điên Vương Mạnh này.
Cô trong bóng đêm phân biệt được hướng cửa sau, cố gắng hết sức không cho bản thân biểu hiện quá kháng cự: "Nếu tôi không có đường sống phản kháng thì ông cũng đừng đánh."
"Anh nào nỡ lòng đánh em?" Vương Mạnh thấy người đẹp trước mặt hiếm khi không kháng cự gã thì trái tim cũng mềm nhũn một chút, tính toán áp dụng công kích dịu dàng, "Chỉ cần em..."
Vào lúc gã thả lỏng cảnh giác, Lâm Lạc Tang đột nhiên đá ngã lăn tủ đầu giường, tìm đúng thời cơ đẩy cửa sau ra, chạy!
Vương Mạnh bị chọc giận, thẹn quá thành giận mà hét to: "Bị tôi bắt trở về thì có thể không có đãi ngộ tốt như vậy đâu, nếu cô không muốn tìm cái chết thì ngoan ngoãn lăn trở về cho ông đây!"
Cô chẳng nghe rõ Vương Mạnh nói cái gì nữa, bên tai chỉ có tiếng gió gào thét và nhịp tim đập nhanh. Không bao lâu, cô cảm giác được có người đang đuổi theo phía sau.
Chạy là phản ứng đầu tiên nhưng cô có thể chạy tới chỗ nào?
Phần lớn những người trên du thuyền đều có ích lợi hợp tác, nếu cô tùy tiện tìm người xin giúp đỡ thì cuối cùng người nọ còn có khả năng bán mặt mũi cho Vương Mạnh mà đưa cô trở về, trừ phi...... Trừ phi......
Ý nghĩ nảy ra nhanh chóng bị dập tắt, cô cảm thấy bản thân bị điên rồi mới muốn đi xin Bùi Hàn Chu giúp đỡ.
Nhưng dường như lúc này không còn sự lựa chọn nào khác, nhìn số phòng nhấp nháy bên cạnh, Lâm Lạc Tang quyết tâm ngừng lại ở cuối hành lang.
Nếu cô nhớ không lầm thì anh ở tại nơi này, vừa rồi cô có nghe người ta nói qua.
Cảm giác buồn ngủ sau khi chạy càng rõ ràng hơn, cả người cô thoát lực, một tay bóp chân cho tỉnh lại, một cái tay khác đập mạnh lên cửa phòng.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, cô hơi tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.
Lúc này cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, anh mặc áo ngủ màu trắng, mơ hồ lộ ra cơ ngực săn chắc. Chỉnh tề không dính bụi trần với sự chật vật của cô ở giờ phút này hình thành tiên ma đối lập.
Anh đang muốn mở miệng thì cô đã đi trước chui vào trong phòng.
Anh nắm tay quay đầu nhìn cô, trong mắt không rõ cảm xúc cho lắm.
Cô chắp tay trước ngực, khẩn trương gần như sắp nghẹn ngào, vùi đầu gian nan nặn ra ba chữ: "...... Làm ơn đi."
Không phải anh cảm thấy thiếu cô sao? Cứ như vậy là được.
Vốn Bùi Hàn Chu còn không thể hiểu được, cho đến khi Vương Mạnh xuất hiện, anh mới đại khái đoán được ngọn nguồn.
Vương Mạnh thở hổn hển, còn muốn thăm dò nhìn vào trong phòng của anh. Đáng tiếc khí tức quanh người anh quá mức mạnh mẽ, gã ta chỉ phải hậm hực rụt đầu lại rồi cung kính hỏi: "Cái kia, Lâm Lạc Tang là ở chỗ ngài sao?"
Lâm Lạc Tang sớm đã nhân cơ hội trốn vào phòng tắm, vì tự bảo vệ mình cô còn giữ cửa khóa trái. Giờ phút này cô ngóng lỗ tai nghe thấy giọng anh thờ ơ trả lời: "Đúng vậy."
Cô sửng sốt.
Cho dù muốn bảo vệ cô, cô cũng cho rằng Bùi Hàn Chu sẽ nói cô không ở đây, không nghĩ tới anh không chỉ có nhận lời mà còn ngầm kiêu ngạo tỏ vẻ: Người ở chỗ này của tôi, tôi cũng biết ông đang tìm, nhưng tôi không định thả đấy.
Quả nhiên, hai chữ nhẹ nhàng này khiến Vương Mạnh chán chết.
Trong lòng Vương Mạnh hối hận, phải biết rằng toàn bộ trên thuyền người duy nhất gã không thể đắc tội nhất chính là vị trước mắt này. Tuy có nhiều không cam lòng đi nữa thì gã ta cũng không dám đoạt người từ trong tay Bùi Hàn Chu.
Không biết lặng im bao lâu, Vương Mạnh nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Tôi đi đây, không quấy rầy ngài."
Chẳng mấy chốc, Lâm Lạc Tang nghe thấy tiếng đóng cửa thì biết nguy cơ tạm thời được giải trừ, sợi dây căng chặt cũng đột nhiên được nới lỏng.
Tửu lượng của cô thật ra không tồi, ứng phó với bữa tiệc hoàn toàn không thành vấn đề nhưng không biết đêm nay đến cùng là rượu gì. Mới vừa rồi cô đã lung lay sắp ngã mà muốn mất đi ý thức, chống được cực hạn mới thoát khỏi tay Vương Mạnh, giống như là lò xo bị kéo đến đỉnh sau đó đàn hồi, bây giờ mới
thả lỏng một chút. Cô theo bản năng quên mất mình đang ở chỗ nào, muốn làm gì.
Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhìn thấy bồn tắm đã đổ đầy nước, bông tắm màu xanh thẳm xoáy vào trung tâm giống như một bầu trời sao xanh trong đại dương sâu thẳm.
Tiềm thức cảm thấy đây chắc là chuẩn bị cho mình nên bước một chân nằm vào.
Vì thế anh tiến vào phòng tắm đã nhìn thấy quang cảnh này, cô xõa tóc bám bên bồn tắm, cánh tay trắng nõn mỏng manh quấn quanh mái tóc đen, quyến rũ nói không nên lời.
Sau khi xõa tóc, cô lại bắt tay vươn về nơ con bướm trên vai mình, đó là khóa kéo của váy.
Chân mày của Bùi Hàn Chu nhảy dựng, vì phòng ngừa cô làm ra chút chuyện đáng sợ nên lập tức nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay cô.
Anh còn chưa kịp tới chất vấn thì cô đã không vui, đầu lưỡi đảo vài vòng ở kẽ răng, bất mãn mà nheo mắt lại: "Anh làm gì thế? Vì sao anh lại ở trong phòng tôi?"
Anh nhìn hai gò má ửng hồng của cô thì không rõ vì sao người này mới vừa rồi có thể tự hỏi hơi say, lúc này lại say thành một bãi bùn lầy.
Anh ấn sóng mũi, kiềm chế dục vọng muốn phát hỏa mà bật công tắc nước bồn tắm lên: "Cô không biết uống say thì không thể vào bồn tắm à?"
Cô đứng hình trong chốc lát, vài giây sau mới nháy mắt "à" một tiếng rồi nhớ tới hình như chuyện bản thân say là có chuyện như vậy.
"Biết chứ, nhưng như vậy rất lãng phí á," cô bám lấy thành bồn tắm, "Tôi đứng dậy nè."
Cô đạp nước ở bên trong như một con vịt con, nhưng bởi vì toàn thân đều được ngâm trong nước ấm nên một chút sức lực cũng không có, hai chân ra sức tạo ra gợn sóng ở dưới nước nhưng động tác lại không hề tiến triển, chỉ có vòng eo một tay có thể ôm hết đung đưa trong mắt anh.
Đáy mắt của anh tối sầm lại.
Tuy rằng anh không khoa trương như cô nhưng men say đã che lại hơn phân nửa lý trí khiến hành vi có xu hướng tuân theo bản năng. Ngọn lửa vô danh trong lòng anh giống như hơi chuyển dời vị trí sau khi nhìn thấy người phụ nữ đang sống sờ sờ kia lộn xộn.
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người về giọng hát hay của cô, anh chỉ cảm thấy cũng chỉ có thế thôi. Ngoài ý muốn cô chọc giận cũng không khiến bản thân bài xích. Lúc lựa chọn người ứng phó cụ nhà, vì để không lộ tẩy lại đi tìm cô.
Sự thật chứng minh, đây quả thực là lần đầu tiên anh không quá mức kháng cự một người phụ nữ tới gần.
Nghĩ đến chỗ này, lại tự nhiên nhớ tới giọng điệu vừa rồi của cô khi xin giúp đỡ, mang theo mấy phần mềm mại, kéo âm cuối và lúi húi dưới đất, quyến rũ không tự biết.
...... Xác thật rất êm tai.
Đặc biệt là mang theo hoảng loạn, gần như có tiếng khóc nức nở rất nhỏ không thể phát hiện, còn có chút ý tứ lúc năn nỉ thì đặc biệt dễ nghe.
Cô còn đang nhảy trong bồn tắm với những giọt nước nhỏ xuống bờ vai trơn bóng.
Làm một người đàn ông bình thường, sau khi mơ màng nhìn thấy hết hình ảnh này đến hình ảnh khác trước mắt, nhẫn nại hơn hai mươi năm gì đó cũng tràn đầy muốn phát ra, lý trí còn tồn tại đến giây cuối cùng, anh lui về phía sau nửa bước.
Cần phải nhanh chóng để cô rời đi, nếu không tình thế có thể sẽ mất khống chế.
Anh giơ tay kéo cô lên: "Số điện thoại của trợ lý là số mấy?"
Cô cũng vươn tay, cố hết sức nhớ lại: "18......"
Sau đó tay không đặt lên nhưng lại kéo thắt lưng áo choàng tắm của anh đi.
Bùi Hàn Chu: "......"
Cô thừa thế xông lên, quyết tâm chiến đấu đến cùng với đôi chân tê liệt, rồi dùng sức kéo áo ngủ của anh một cái...
Anh cũng bị kéo vào bồn tắm.
Ánh đèn của phòng tắm có tông màu vàng ấm áp mơ hồ, cả hai đều ướt đẫm. Hàng mi dài của anh cong lên còn nhỏ nước xuống. Cô cũng không khá hơn là bao, chiếc váy dài bó sát tôn lên dáng người hấp dẫn lả lướt. Đối diện một giây kia, sự bồn chồn xen lẫn nguy hiểm dâng trào dữ dội.
Cả hai người đều đã say, cô dường như còn muốn lợi hại hơn một chút, nhìn thấy hầu kết của anh chuyển động thì như thể tìm thấy một điều gì đó thú vị nên nhịn không được mà giơ tay vuốt nó
Cái động tác này như hiệu ứng bươm bướm gây ra mưa rền gió dữ, mọi thứ cuối cùng đã vượt quá tầm kiểm soát.
Lý trí hoàn toàn trốn đi, hô hấp bị rối loạn, máu sôi trào sôi sùng sục vang lên báo động nhắc nhở đã vượt qua Lôi Trì.
Là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ, có một vài chỉ số hơi hành xử khác người trong xương cốt của cô cũng đang ngo ngoe rục rịch, không biết sau khi bản thân say lại có thể mở ra chốt mở thả bay cái nào đó hay không. Thoạt đầu là cảm thấy sau này không biết sẽ bị con chó nào đó trong giới cắn một phát, lần đầu tiên còn không bằng chọn cái người đẹp mắt lại có dáng người tốt trước mặt này.
Nhưng cái ý niệm này chẳng qua chỉ trong hai phút đã bị bản thân cô cắt đứt. Vào thời khắc quyết định cô bắt đầu lùi bước muốn trốn nhưng lòng bàn tay nóng bỏng của anh đã biểu thị đã bắt đầu, nhất định không có khả năng ngưng hẳn.
Du thuyền vẫn còn đang di chuyển, ánh đèn yếu dần, sóng biển trùng điệp.
Phiên lăn lộn này cho tới rạng sáng mới ngừng nghỉ. Lúc anh bế cô từ trong phòng tắm ra ngoài thì ngoài ý muốn nhìn thấy trên khăn trải giường tựa như có một vệt màu.
Màu đỏ rất nhạt giống mực nước bị pha qua.
Anh đang muốn vươn tay sờ thử nhưng cô thân tàn chí kiên say không còn biết trời trăng mây gió vẫn cho anh một cước rồi sợ hãi ngập ngừng: "Nếu anh còn tới, tôi sẽ đến toà án tố cáo anh."
Bùi Hàn Chu im lặng một lát mới rút tay lại.
///
7 giờ ngày hôm sau, Lâm Lạc Tang chỉ ngủ hai giờ cuối cùng cũng bị đánh thức bởi cú điện thoại giống như đòi mạng.
Khoảnh khắc mở mắt ra, cô vẫn còn đang ngẩn ngơ, cho đến khi nhích người một chút thì cơn đau xuyên thấu lập tức quét sạch các giác quan.
...... Sao lại thế này?!
Cô nhíu mày, vài mảnh vụn hiện lên trong đầu, trái tim gần như muốn theo đó mà chìm xuống.
Nhìn trần nhà được một lát, Lâm Lạc Tang hoang đường nghĩ giấc mơ này cũng không khỏi quá mức điên cuồng nhưng lại không dám chứng thực, sau một lúc lâu mới cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại.
Là sự thật.
Bùi Hàn Chu đang nằm bên cạnh cô, mơ hồ lộ ra một vết màu đỏ sậm mập mờ trên xương quai xanh, mái tóc ướt một nửa dán lên gương mặt.
Trong không khí tràn ngập hơi thở hormone xen lẫn trong mùi rượu kích thích thần kinh. Quần áo nhàu nhĩ có thể thấy được trên bàn ghế, bàn làm việc, trên thảm.
Toàn bộ cơ thể trông giống như các linh kiện bị đụng nát, động một chút thì sẽ rầm rầm tan thành từng mảnh.
Cô cuốn lấy chăn mền mà ngồi dậy rồi ảo não cắn môi, không biết tình huống ra sao lại thành ra thế này. Sau khi do dự một lát thì cô vẫn bắt máy.
Trợ lý đều sắp điên rồi: "Trễ một giờ!"
Cô hít sâu mấy hơi rồi mới tìm lại được giọng nói của mình, cố gắng để khiến bản thân bình tĩnh hơn: "Còn kịp, thật sự không được thì em không đi."
"Không đi?! Hôm nay chính là buổi biểu diễn tan rã, biểu diễn nhóm một lần cuối cùng, không phải em chuẩn bị rất lâu rồi sao?" Trợ lý nhận thấy được sự khác thường của cô: "Làm sao vậy, hôm nay em không thoải mái à?"
Tay cô đang cầm điện thoại siết chặt trong vô thức
Trợ lý nói đúng, một lần cuối cùng, bất luận như thế nào cũng không thể vắng mặt.
Lâm Lạc Tang vỗ lên gương mặt để cho bản thân giữ vững tinh thần, tính toán trước tạm thời quên chuyện này đi, chờ biểu diễn xong lại sắp xếp sau.
"Không có gì, đi thôi, chị đến B65 chờ em."
Lâm Lạc tang vội vàng tìm bộ quần áo mặc lên, tại chỗ rẽ miệng gặp được trợ lý chạy tới rồi nghe thấy trợ lý hỏi một cách kỳ lạ: "Không phải anh Huy nói em ở A33 sao?"
Cô ho nhẹ úp úp mở mở cho qua: "Có chút tình huống ngoài ý muốn nên đổi chỗ.".
"Ừm. " trợ lý lại nghiêng đầu thì phát hiện ra gáy cô tựa như có vết đỏ, "Đó là cái gì?"
Bên tai cô trong phút chốc nóng lên, loạn xạ nắm lấy tóc che kín lại, mí mắt khẽ run: "... Hẳn là bị muỗi cắn."
"Đừng hỏi nữa, nhanh chóng đi thôi."
Giọng nói dần dần nhỏ đi, biến mất ở cuối hành lang dài.
"......"
Một giờ trước Bùi Hàn Chu đã tỉnh lại, cuối cùng cũng xốc mí mắt lên rồi từ từ ngồi dậy.