Thương Minh mới vừa bị đẩy vào phòng chứa đồ, còn chưa kịp đứng vững thì bỗng nhiên đập vào mắt là một hình ảnh ngoài ý muốn, cánh tay anh chống trên mặt tường để dừng lại.
Hi Mộ còn chưa kịp nói ra một câu kinh ngạc cảm thán, máu nhất thời dâng lên như có cây đuốc đốt từ lưng đến sau vành tai, thiêu đốt đến mức cô quên mất mình phải nói thế nào.
Tuy rằng bên trong áo thun còn có áo bên trong nhưng nói như thế nào cũng là kiểu dây cực kỳ riêng tư, vừa mỏng vừa xuyên thấu, vẫn là màu trắng nhạt.
Ngay cả váy hai dây cô cũng chưa từng mặc nào gặp được kiểu tình huống này, theo bản năng muốn che ngực lại, cũng muốn mở cửa mời anh đi ra ngoài, do dự một lúc không biết nên thực hiện cái nào trước, suy nghĩ cũng loạn thành một nồi bột nhão.
Ngay cả Thương Minh thấy cô tới tới lui lui cả buổi, cũng nhịn không được đánh vỡ bầu không khí vi diệu này…
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Hi Mộ suy nghĩ, nói đúng sự thật: “…… Tôi cũng không rõ lắm.”
“……”
Cuộc trò chuyện không khách khí này đưa không khí lên một tầng cảnh giới khác, bỗng nhiên, Hi Mộ cảm thấy bọn họ cứ như là bạn cũ đã quen thuộc, bị đánh vỡ cảnh thay quần áo cũng không sao.
Rất hiển nhiên, Thương Minh cũng sinh ra ảo giác tương tự với cô.
Anh cứ như có vẻ tò mò về hành động tiếp theo của cô nên cứ như vậy đối diện với cô không chút giấu giếm.
Vài giây sau, Hi Mộ lên tiếng.
“Vậy, nếu không anh xoay qua chỗ khác trước nhé?”
Lúc này Thương Minh mới nhớ tới phải tránh hiềm nghi, che môi lại đột nhiên ho khan vài tiếng rồi nhanh chóng xoay người: “Xin lỗi, quên mất.”
Sau khi quay người vào tường, nghe thấy tiếng động [email protected]@, anh lại giải thích: “Tôi không cố ý muốn vào, là quản lý của cô nói bên ngoài có paparazzi nên đẩy tôi vào.”
Cô “ừ” một tiếng, tỏ vẻ hiểu biết, “Paparazzi rất phiền.”
Trước đây có nghệ sĩ vì trốn paparazzi mà không tiếc hóp bụng lại như mèo trốn mấy tiếng phía sau vali, còn có người toàn bộ quá trình ăn cơm đều mang khẩu trang.
Lúc ăn cơm thì kéo nó lên, lúc nhai nuốt lại buông xuống.
Làm cái nghể nghệ sĩ này, thật ra đều căm thù paparazzi theo dõi đời tư quá mức đến tận xương tuỷ.
Có người dựa vào lăng xê mới có thể nhận được thông cáo, nhưng cô cũng không phải nghệ sĩ hot của giới báo đài, chức vụ công việc là ca sĩ, tai tiếng quá nhiều sẽ hạ thấp cái duyên với người qua đường, cũng dễ dàng bị giới truyền thông hỏi liên tục về cuộc sống riêng tư khi phỏng vấn mà không liên quan đến công việc, đặc biệt phiền toái.
Bởi vậy mấy năm nay với paparazi cô cũng là có thể trốn thì trốn, không để lại nhược điểm cho bọn họ.
Hôm nay gặp phải tình huống như vậy, quản lý lại đẩy Thương Minh vào kỳ thật khá là bình thường, chắc có lẽ không ngờ được cô sẽ thay quần áo ở bên trong ……
Hi Mộ nhéo giữa mày.
Sau khi kéo khóa quần áo xong, cô nghe hết tiếng động ngoài cửa, suy đoán hẳn là không sao, lúc này mới nói với Thương Minh: “Đi thôi.”
Ai biết chờ anh xoay người, cô nắm lấy tay cầm kéo hai lần mới phát hiện cánh cửa đã được ai đó chốt từ bên ngoài.
“Trước đừng ra ngoài, hiện tại không phải lúc em đi ra,” Liễu Dung nhận thấy cô muốn đi ra nên nhanh chóng nói vào từ ngoài cửa, “Tung tin đồn nhảm há miệng bác bỏ tin đồn chạy gãy chân, đỡ phải ngày mai tất cả tin tức đều là em quyến rũ phó tổng giám đốc Minh Thành, hai người vẫn nên tạm lánh một lát đi.”
Hi Mộ: “Phải đợi bao lâu? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”
“Trong vòng ba phút đi, chị cảm thấy chắc cô ta muốn chụp thứ gì sốc hơn, bằng không sẽ không ngồi canh ở chỗ này,” Liễu Dung nói, “Chờ người cô ta muốn chụp bước ra, chúng ta sẽ có thể thoát thân.”
Hi Mộ khẽ thở dài một tiếng, đành phải lui trở về một lần nữa, mũi chân lang thang không có mục tiêu đá tới đá lui dưới đất, suy nghĩ về biểu diễn và tiết tấu.
Trong không gian đột nhiên chìm vào im lặng, ánh đèn trên đầu tràn ngập mờ ảo mập mờ tiến vào cổ áo to rộng của cô.
Thương Minh cứ cụp mắt nhìn cô như vậy.
Mới vừa rồi lúc cô thay quần áo không cảm thấy có cái gì nhưng giờ phút này mọi thứ đã kết thúc.
Nhìn chiếc áo thun ướt nhẹp trên tay cô, anh không tự chủ được sẽ liên tưởng đến tình hình mới vừa tiến vào đã thấy được, yết hầu anh chuyển động.
Chiếc áo dây kia không biết là loại vải gì, vô cùng ôm sát cơ thể, phác họa ra đường cong của cô nhìn không sót gì.
Cho dù anh nhanh chóng dời tầm mắt, cũng cố ý lẩn tránh không thèm nghĩ đến nhưng hình ảnh kia thật sự giống như được đóng đinh trong đầu anh, chỉ cần chớp mắt đã tự động thay một bức.
Mỗi một bức đều lập thể rõ ràng, ngay cả chi tiết xương quai xanh và vai của cô cũng được miêu tả một cách hoàn hảo.
Giờ phút này cô mặc áo khoác của anh ngồi sang một bên, đôi chân dài miên man không đặt nơi đâu, thẳng tắp và thon thả, sống mũi cao thẳng và thon gọn, da thịt trắng như sứ, là một khuôn mặt không trang điểm cũng rất dễ nhìn.
Về cô, hình như có rất nhiều định nghĩa và lời đồn đãi, cũng không biết vì sao bắt đầu từ ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy cô của anh thì anh cảm thấy cô hoàn toàn khác với những câu nói đó.
Dáng vẻ cô mang giày anh chạy trốn vụng về nhưng cũng mang theo chút đáng yêu;
Lúc cô nói đến xương rồng bà, trong quật cường có mềm mại;
Cả người cô bị trùm trong chiếc áo khoác to rộng của anh, xương quai xanh không cẩn thận lộ ra một đoạn…… Thế nhưng cũng có mấy phần gợi cảm nho nhỏ không dễ bị người khác phát hiện.
Tóc ngắn thì sao, trang điểm thì như thế nào, cô không cần lấy lòng bất cứ kẻ nào mà vẫn có thể gợi cảm và đáng yêu như thường.
Hi Mộ đá qua đá lại chán muốn chết, lúc ngẩng đầu thì phát hiện Thương Minh vẫn nhìn mình không nhúc nhích.
Nói vậy bộ trang phục này của mình hơi buồn cười nhưng ngoại trừ anh có lẽ không ai có thể nhìn ra được.
Hi Mộ theo bản năng giơ tay ngửi mùi hương trên áo khoác, sau đó hỏi anh: “Anh sẽ để bụng tôi từng mặc nó ư? Không bằng anh nói tên nhãn hiệu với trợ lý của tôi, tôi trả lại cho anh một cái mới nhé?”
“Không cần.” Anh nói, “Cô giặt xong, tự mình trả lại cho tôi là được.”
“Tôi trả lại anh thế nào?” Cô ngửa đầu, “Tôi cũng không có số điện thoại của anh.”
“Tôi có.”
Thương Minh suy tư một lát rồi sau đó nói: “Chiều thừ bảy này?”
Cô sửng sốt, cầm lòng không đậu đã bị logic của anh dắt đi, sau đó gật đầu nói được.
“Ừm, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Nhớ rõ phải nghe máy.”
Cô còn chưa xác định bản thân khi đó rốt cuộc có lịch trình hay không, đang lúc muốn mở miệng thì cửa đã được quản lý đẩy ra từ bên ngoài.
Liễu Dung hấp tấp vỗ bả vai cô, nói còn dư hai phút, bảo cô nhanh lên sân khấu.
Trước khi rời đi, cô xoay người hỏi anh: “Lỡ như tôi không nhận được thì sao?”
Anh bình tĩnh nhìn cô vài giây, bỗng nhiên nhướng mày và mỉm cười.
Anh nói, “Vậy tôi đành phải gọi một lần nữa.”
Nửa ngày tiếp theo, bất luận là biểu diễn hay là về đến nhà, trong đầu Hi Mộ đều là nụ cười cuối cùng của anh.
Nghĩ kỹ lại cũng không phải nội dung phong phú cỡ nào, chỉ là một nụ cười và ánh mắt cực kỳ đơn giản, nhiều lắm là giọng nói mang theo vài phần từ tính, nhưng lúc bọc trong nụ cười lại khiến người ta phân biệt ra chút cưng chiều.
Cô đột nhiên vuốt tóc, cảm thấy ý nghĩ này của mình thật sự là tự mình đa tình không quá thích hợp.
Người ta nói dẫn cô xem xương rồng bà nở hoa cô lại cho rằng người ta muốn dẫn cô về nhà, bây giờ người ta chỉ bảo cô trả lại quần áo thuận tiện gọi điện thoại cho cô, vậy mà cô cảm thấy người ta muốn tán tỉnh cô?
Cô đứng dậy rót một ít nước, gửi tình huống của mình cho Lâm Lạc Tang, cũng dò hỏi: 【 Độc thân lâu lắm sinh ra ảo giác như vậy là bình thường sao? Nếu không cậu nhanh chóng nói hai câu thức tỉnh tớ đi? 】
Lâm Lạc Tang: 【 Được.
】
Lâm Lạc Tang: 【 Trước đó tớ có xem qua một cái Weibo, Blogger này rất biết theo đuổi con trai nên chia sẻ kinh nghiệm, nói nếu bản thân muốn gặp lại một người con trai thì sẽ lén đánh rơi khuyên tai hoặc là cái gì ở trên người anh ấy.
Như vậy chờ chàng trai đến trả thì có thể thuận lý thành chương gặp mặt một lần nữa.
】
Lúc Hi Mộ xem lần thứ nhất thì cảm thấy nói có lý, vào lần thứ hai cảm giác hơi không đúng, lúc nhìn đến lần thứ năm cuối cùng cũng không kìm được hỏi: 【 Cậu là đang thức tỉnh tớ sao? 】
Lâm Lạc Tang: 【 Vì sao tớ phải thức tỉnh cậu? 】
【 Đúng là đúng, không phải thì không phải, lúc này hai cậu mới gặp mấy lần, mọi thứ đều rất mơ hồ, nói không chừng chính anh ấy cũng không định nghĩa được.
】
Hi Mộ: 【 Tớ phải làm chuẩn bị cho tốt để anh ấy theo đuổi tớ sao? 】
Lâm Lạc Tang khó có thể tin Hi Mộ lại dốt đặc cán mai ở phương diện này như thế: 【……】
Vài phút sau, rốt cuộc lấy góc độ của “Người từng trải” để trả lời: 【 Việc này không phải không đen thì là trắng, có lẽ quá nhiều kết quả, thuận theo tự nhiên ở chung xem một chút đi, cơ hội đến rồi, tất nhiên sẽ có kết quả tương ứng.
】
Hi Mộ thưởng thức rồi thưởng thức, cảm thấy rất có đạo lý, dự định bình tĩnh đối mặt với tất cả, sau đó vào thứ bảy…… Qua 12 giờ thì bắt đầu nhìn chằm chằm điện thoại.
Dạo bước một tiếng trong phòng nhưng không nhận được điện thoại; viết nhạc hai tiếng cũng không nhận được điện thoại; cuối cùng cô nằm liệt lên giường, giơ điện thoại bắt đầu suy nghĩ phải mặc quần áo gì.
Cái cảm giác mới lạ và mới mẻ chưa biết này cho cô một trải nghiệm hoàn toàn khác, mọi thứ đối với cô mà nói đều rất thần bí, không biết anh sẽ gọi điện thoại vào mấy giờ, không biết anh sẽ quyết định địa điểm ở nơi nào, cũng không biết anh sẽ nói cái gì.
Lần đầu tiên cô nhìn điện thoại, cảm thấy bản thân như là đang chờ đợi ngạc nhiên.
Khá kỳ quái, như là hẹn hò vậy.
Nhưng nào có ai hẹn hò như thế?
Vào lúc cô xoay người lần thứ 50001 thì điện thoại vang lên.
Dãy số xa lạ.
Thấp thỏm kéo theo nhịp tim dồn dập, cô bắt máy thật cẩn thận: “Alo?”
“Tôi là Thương Minh,” anh nói, “Bây giờ cô ở đâu, tôi tới đón cô.”
Cô báo địa chỉ, Thương Minh đến vào hai mươi phút sau, anh không thông báo trước, đến dưới lầu mới gọi điện thoại cho cô.
Hi Mộ không ngờ anh tới nhanh như vậy, quần áo cũng chưa kịp thay, vội vàng chỉnh trang một chút thì xuống lầu.
Treo ở cửa là chiếc túi đeo chéo mà 10.000 năm cô mới mang một lần, lúc rời đi cô bị ma quỷ ám ảnh cầm lấy, ngay cả