Yêu Nhau Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 8


trước sau

Chuyến du ngoạn hải đảo vốn định là bảy ngày sáu đêm, nhưng Nghê Yên cảm thấy họ chỉ chơi được có hai ngày đã lên máy bay trở về, còn chưa kịp thưởng thức hết phong cảnh ở hải đảo.

Nếu không phải đã dùng hết "đồ bảo hộ" mang theo, Nghê Yên đoán rằng thậm chí hai ngày nhàn rỗi kia cũng không có.

Cô không vui, sau khi xuống máy bay còn khẽ bĩu môi.

Cũng không phải là thật sự tức giận, phần nhiều là sự nũng nịu muốn được dỗ dành.

Lâm Thành Húc dỗ cô, hứa đi hứa lại lần sau sẽ tranh thủ thời gian đưa cô đi chơi bù, cười nói: "Trông em vẫn rất trắng trèo, ít ra là không bị cháy nắng."

"Anh còn nói được à." Nghê Yên tức giận đấm anh một cái, không có cơ hội ra ngoài phơi nắng, sao có thể rám nắng được.

Lâm Thành Húc nhìn thấy máy bán hàng tự động, cúi đầu hôn cô, "Chờ anh."

Anh bước nhanh đến máy bán hàng tự động, mua một lon nước uống, quay lại đưa cho cô: "Không phải em vừa nói khát nước sao, cái này cho em, đừng giận nữa được không?"

Nghê Yên nhận lấy đồ uống, là một lon nước dừa, cô khẽ cong môi nói: "Em không thích cái này."

Lâm Thành Húc hơi sững sờ, "Không thích sao? Vậy em muốn uống gì, anh đi mua cho em."

Nghê Yên liếc nhìn máy b án nước, có nước khoáng, Coca-Cola, Fanta, không hiểu sao Lâm Thành Húc lại chọn nước dừa.

"Quên đi, lần này tha cho anh." Nghê Yên nắm cánh tay anh, cúi đầu xuống, "Ai bảo người nào đó vừa ăn mặn liền bị nghiện, dù sao vợ anh cũng đáng yêu như vậy mà."

Lâm Thành Húc cười, vươn tay nhéo mặt cô.

Nghê Yên kiễng chân, ghé vào tai anh cười, cố ý hỏi: "Có phải cứ nhìn thấy em là anh muốn ngừng mà không được không?"

Lâm Thành Húc khẽ nhìn cô, "Đúng vậy."

Nghê Yên híp mắt, thấp giọng hỏi: "Vậy anh có cảm nhận thế nào?"

"Cảm tưởng..." Lâm Thành Húc liếc nhìn cô, ẩn ý nói: "Không giống như anh tưởng tượng."

Nghê Yên sửng sốt, "Sao lại không giống?"

Lâm Thành Húc cười nói: "Vốn tưởng rằng em có kinh nghiệm thì có thể hướng dẫn anh, nhưng sau khi trải nghiệm thực tế..."

Anh từ tốn nhìn cô từ trên xuống dưới, "Ừm, chỉ có vậy..."

"Chỉ có vậy là sao?!" Nghê Yên nhe ​​răng trợn mắt, "Đêm nay anh muốn ngủ dưới đất đúng không?"

Lâm Thành Húc bật cười: "Còn không phải à, đổi mấy động tác liền kêu mỏi, hoàn toàn nhìn không ra một người có kinh nghiệm, cuối cùng đều do anh tự mình tìm tòi tiến bộ."

Nghê Yên đỏ mặt nhéo anh thật mạnh, "Có kinh nghiệm đâu có nghĩa là sẽ giỏi! Ai như anh, suốt ngày học cái thứ này!"

Lâm Thành Húc ôm lấy cô, bên tai cô nở nụ cười dỗ dành: "Được, sau này để anh nghiên cứu kỹ năng đi, em chỉ cần chịu trách nhiệm nằm xuống là được, tối nay để anh ngủ trên giường nhé, được không bà xã?"

Nghê Yên cắn môi, đỏ mặt véo anh lần nữa trước khi chịu thua.

"Anh đi lấy hành lý, em đợi anh ở lối ra nhé." Lâm Thành Húc hôn cô một cái, sau đó quay người đi lấy hành lý.

Chuyến trăng mật của họ vẫn chưa kết thúc, sau chuyến tham quan biển đảo, họ chuyển sang lộ trình du lịch trong nước, hẹn gặp nhiếp ảnh gia để kết hợp chụp ảnh cưới.

Nghê Yên tìm một hàng ghế ở lối ra, ngồi xuống đợi Lâm Thành Húc.

Nghĩ đến chuyện tối nay có thể xảy ra, hai má cô không khỏi nóng lên. Lâm Thành Húc nhất định sẽ không buông tha cho cô, có lẽ anh sẽ dụ dỗ cô thử một tư thế mới, cho dù cô không chịu thử thì cô phải cho anh ăn no ít nhất hai lần mới xong việc.

Nghê Yên cho rằng thật không công bằng, đã là chuyện nam nữ tại sao lại dựa vào sự vui vẻ của đàn ông làm chuẩn, tại sao không thể lấy sự vui vẻ của phụ nữ làm thước đo...

Cũng như hôm qua, thỏa thuận chỉ làm một lần, nhưng "một lần" của anh kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, trong lúc đó cô đã l3n đỉnh ít nhất ba lần, gần như kiệt sức, vậy mà vẫn chỉ được tính là "một lần" trong mắt anh.

Nghê Yên lại nghĩ, cách tính toán này hình như không phù hợp, dù sao không phải cặp đôi nào cũng hợp nhau như cô và Lâm Thành Húc, nếu người đàn ông không đủ kỹ năng và biết quan tâm đ ến đối tác thì có làm bao nhiêu cũng chỉ là con số không đối với phụ nữ.

Nghê Yên: "..."

Tại sao cô lại ngồi ở sân bay nghĩ về tất cả những thứ vớ vẩn này vậy?!

Cô lắc đầu nguầy nguậy, thầm nghĩ, là lỗi của Lâm Thành Húc, nhất định là bị anh chiều chuộng đến hư hỏng rồi.

"Nghê Yên?"

Cô sửng sốt, quay về hướng phát ra âm thanh liền thấy một người đàn ông đang sải bước kéo theo hành lý, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Nghê Yên, thật là em sao, không ngờ lại gặp em ở đây." Người đàn ông cười, tiến lại gần, "Anh vừa đi công tác về, em đi công tác hay du lịch đây?"

Nghê Yên cảm thấy hơi xấu hổ, không ngờ lại gặp người yêu cũ ở đây.

Cô giơ tay, hướng đối phương khẽ vẫy: "Em đi du lịch."

Đối phương nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của cô, nụ cười trên khóe miệng liền cứng lại, "Em đã kết hôn rồi?"

"Ừ." Nghê Yên cười, "Du lịch trăng mật."

Biểu cảm của người đàn ông nhất thời có chút xấu hổ, "Vậy sao, chúc mừng em."

"Cảm ơn." Nghê Yên khó chịu vén tóc ra sau tai, bầu không khí trở nên kỳ quái, cô không biết nên nói chuyện gì thì thấy chồng mình đang xách hành lý quay lại.

Nghê Yên vội đứng dậy vẫy tay với Lâm Thành Húc.

"Đây là chồng em?" Bạn trai cũ quay người lại, vẻ mặt đã hồi phục, tự nhiên chào Lâm Thành Húc, "Xin chào."

Nghê Yên giới thiệu: "Đây là bạn học thời đại học của em, đã mấy năm không gặp..."

Lời vừa dứt, đối phương liền cười nói: "Nói chính xác, anh là bạn trai cũ của em."

Nghê Yên: "..."

Cô kinh ngạc nhìn đối phương, trước mặt chồng mới cưới mà nói lời này, chẳng lẽ người đàn ông này mắc bệnh thần kinh sao?

"Ờ... Nói chính xác thì phải là tiền nhiệm của bạn trai cũ mới đúng." Nghê Yên hơi thu lại nụ cười, không khách khí thêm vào một chữ "tiền nhiệm".

Đối phương giật giật khóe miệng, "Phải không"

Anh ta nhìn đồng hồ, vẫy tay tạm biệt Nghê Yên và Lâm Thành Húc, "Xe tới rồi, tạm biệt."

"Tạm biệt." Nghê Yên nở nụ cười nửa miệng.

Nhìn người đàn ông đi, cô không khỏi lập tức trợn tròn mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Khi còn học đại học nhìn còn ra dáng con người, không ngờ bây giờ lại trở nên như vậy, phẩm hạnh đã kém lại còn tự coi mình là trung tâm vũ trụ, cũng may là đã chia tay."

"Có lẽ vì hy vọng của anh ta đã tan thành mây khói nên mới mất khống chế cảm xúc như vậy." Lâm Thành Húc liếc nhìn cô, "Lúc đầu anh ta còn tưởng là gương vỡ lại lành, nhưng không ngờ nước đổ khó hốt, tự rước lấy nhục."

"Ha ha, thành ngữ dùng rất đúng chỗ" Nghê Yên kiễng chân, hôn lên mặt anh, "Thưởng cho chồng"

Lâm Thành Húc cười, "Đi thôi, về khách sạn nghỉ ngơi."

Nghê Yên vui vẻ nắm lấy cánh tay anh, "Vâng"

...

Về đến khách sạn, Nghê Yên mệt mỏi muốn đi tắm rửa một chút, nhưng tắm xong trong người lại sảng khoái không hiểu nổi, mở điện thoại ra liền thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc của bạn thân, bèn dựa vào giường gọi Triệu Hoan.

Lâm Thành Húc đi đến bên giường, cúi xuống hôn cô, "Anh đi tắm."

"Vâng" Nghê Yên cười cười, "Tắm rửa xong đi ngủ đi, đừng quấy rầy em. Em không muốn ngày mai thợ chụp ảnh nhìn thấy người em đầy vết tích."

"Thật là yếu ớt" Lâm Thành Húc ghé sát tai cô thì thầm.

Nghê Yên nghe vậy đỏ mặt, dùng tay đẩy anh ra: "Anh đi chết đi"

Điện thoại vừa kết nối, Triệu Hoan đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói ngọt ngào trơn bóng của Nghê Yên, nhất thời nổi cả da gà, vội hỏi: "Hay tôi cúp máy nhé?"

"Đừng..." Nghê Yên lườm Lâm Thành Húc, quay đầu nói với Triệu Hoan, "Đừng cúp máy, tôi đặc biệt gọi cho cậu, chẳng phải lúc trước cậu bookmark bài hướng dẫn các kiểu ảnh cưới sao, mau gửi qua cho tôi."

"Cậu chuẩn bị chụp ảnh cưới à?" Triệu Hoan cười nói, "Chờ tôi gửi qua mấy bộ tôi thích nhé."

Cánh cửa kính mờ của phòng tắm đóng lại, Lâm Thành Húc đi vào tắm.

Nghê Yên nghe thấy tiếng nước từ bên trong truyền ra, tiếp tục nói với Triệu Hoan: "Tìm được chưa? Chờ tôi chụp xong ảnh cưới lần này xem kết quả thế nào, nếu thấy ổn thì chúng ta sắp xếp làm một bộ ảnh bạn thân với nhau nhé."

"Thôi đi, cậu bây giờ đang rơi vào bể tình, làm gì đến lượt bạn thân như tôi." Triệu Hoan trêu chọc.

Nghê Yên: "Này này..."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gõ bàn phím, Triệu Hoan vừa lục lọi vừa hỏi: "Đi du lịch trăng mật cảm giác thế nào? Có vui không?"

Nghê Yên đáp: "Không tồi."

"Tôi nghe nói phong cảnh ở Maldives rất đẹp, có rất nhiều hòn đảo nhỏ để tham quan. Cậu đi đảo nào? Đồ ăn trên đảo có ngon không?" Triệu Hoan hỏi: "Trên đảo có gì thú vị không, nếu được thì tôi cũng muốn góp tiền đi một chuyến."

Nghê Yên rất xấu hổ, chỉ ngập ngừng: "Chỉ là mấy khu vui chơi bình thường, cậu lên mạng kiếm là có đủ thông
tin mà."

Triệu Hoan không nói nên lời: "Mấy ngày nay cô và chồng dính với nhau trong khách sạn, không thèm ra ngoài tham quan luôn sao?"

Nghê Yên: "..."

Triệu Hoan im lặng, liền đoán được chuyện gì, nhịn cười nói: "Xin cậu đấy, ba mươi tuổi như lang như hổ nhưng cũng phải kiềm chế, ép khô người ta thì sao?"

Nghê Yên nghe vậy bĩu môi, "Ai ép khô ai còn chưa biết đâu."

"Chậc chậc, xem ra không cần lo lắng cho đời sống vợ chồng của cậu." Triệu Hoan đùa giỡn.

"Đừng nói chuyện đó nữa." Nghê Yên đổi chủ đề, "Đoán xem hôm nay tôi gặp ai ở sân bay?"

Triệu Hoan: "Ai?"

Nghê Yên: "Lão Phàm."

Triệu Hoan nghe vậy vô cùng kinh ngạc, "Bạn trai hồi đại học cậu từng nói đến? Một thanh niên yêu nghệ thuật lại thích để râu nên hay bị gọi là lão Phàm?"

Nghê Yên: "Ừm, để bất ngờ, anh ta còn chủ động giới thiệu với Lâm Thành Húc rằng mình là bạn trai cũ của tôi, cố ý làm bọn tôi không vui."

"Không thể nào, loại may mắn gì vậy? Hai người đã nhiều năm không gặp, vậy mà lại gặp nhau trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật của cậu. Chắc ông trời thấy cậu sống vui vẻ quá nên tìm chút quà gửi xuống."

"Tôi không cần món quà như vậy." Nghê Yên tức giận nói: "Khi chúng tôi yêu nhau, anh ta luôn ghen tuông giận dữ, lúc đó tôi còn tưởng rằng anh ta quan tâm, yêu thương tôi, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra, hắn ta căn bản là một kẻ nhỏ mọn."

Triệu Hoan hả hê qua điện thoại, "Lâm Thành Húc có phản ứng gì? Anh ấy có tức giận không?"

"Không có..." Nghê Yên nghĩ lại, "Dù sao ít nhất ngoài mặt cũng không tức giận."

Triệu Hoan: "Ha ha ha, tôi nghĩ cậu nên nhanh chóng thú nhận với chồng mình đi, để lần sau gặp lại bạn trai cũ cũng không gây ra hiểu lầm."

Nghê Yên: "Hiểu lầm cái gì, tôi có làm gì sai đâu."

Đang nói chuyện điện thoại, Lâm Thành Húc từ trong phòng tắm đi ra, anh quấn khăn tắm đi tới, ngồi ở mép giường lau tóc.

Nghê Yên nói với Triệu Hoan: "Đừng nói nhảm nữa, nhớ gửi cho tôi bộ ảnh mẫu, tôi cúp máy đây."

Cô cúp điện thoại, bò đến chỗ Lâm Thành Húc, thân mật ôm lấy anh, nhắc nhở: "Hôm nay đừng làm khó em, sấy khô tóc rồi đi ngủ, hồi phục tinh thần, ngày mai còn phải gặp nhiếp ảnh gia."

Lâm Thành Húc cười liếc cô một cái, "Được, hôm nay nghe vợ."

Anh lau khô tóc, đứng dậy tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ bên giường, sau đó ôm Nghê Yên vào lòng.

Chuyến bay đường dài mệt mỏi, hơi thở của Lâm Thành Húc cũng dần thả lỏng.

Nhưng Nghê Yên không hiểu sao lại không ngủ được.

Những gì Triệu Hoan nói khiến cô có chút nhạy cảm, hôm nay gặp lại bạn trai cũ đầu tiên, cô lo lắng lần sau sẽ gặp lại bạn trai cũ khác. Dù sao họ cũng ở cùng thành phố, cơ hội gặp nhau là khá cao.

Nhắc mới nhớ, cô chia tay người yêu cũ trong không khí hoà bình, thậm chí còn không xoá liên lạc của nhau.

Nghê Yên yên lặng đứng dậy, muốn xem qua vòng bạn bè của đối phương, muốn tìm hiểu phạm vi hoạt động của người yêu cũ.

Màn hình điện thoại bật sáng, Lâm Thành Húc tỉnh giấc, anh nheo mắt, thấp giọng hỏi: "Sao em còn chưa ngủ?"

Nghê Yên vội vàng tắt di động, "Không có gì, em xem giờ, sợ là ngày mai ngủ quên mất"

"Anh đã đặt đồng hồ báo thức rồi, đi ngủ thôi." Lâm Thành Húc nhắm mắt lại, bởi vì buồn ngủ nên giọng anh trầm hơn bình thường, lộ ra vẻ dịu dàng lạ thường.

Nghê Yên cuộn chặt trong lòng anh, cảm thấy anh thật tốt, chính vì anh quá tốt nên cô không muốn anh lại gặp phải tình huống xấu hổ như ngày hôm nay.

"Chuyện hôm nay, em xin lỗi." Cô vùi đầu vào cánh tay anh.

Lâm Thành Húc vuốt lưng cô, "Sao vậy?"

Cô thủ thỉ: "Đó là bạn trai cũ, em và anh ta là bạn học thời đại học. Trước đây em từng thấy anh ta rất tài giỏi, lãng mạn và phong độ nên đã đồng ý hẹn hò, nhưng sau đó thì liên tục cãi nhau, nhiều lần chia tay rồi quay lại, sau đó anh ta định ra nước ngoài, bọn em chính thức chia tay, không ngờ hôm nay ở sân bay anh ta lại có thái độ như vậy."

Lâm Thành Húc cười thầm, lẩm bẩm: "Em và Tưởng Phàm thật sự không hợp."

1

Nghê Yên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, "Làm sao anh biết anh ta tên là Tưởng Phàm?"

Vẻ mặt Lâm Thành Húc hơi cứng đờ, anh từ từ mở mắt ra, vẻ buồn ngủ đã biến mất, trong mắt chỉ còn lại một mảng tối vô tận.

Nghê Yên nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.

Một lúc sau, Lâm Thành Húc mới trả lời: "Vừa rồi anh đang tắm, nghe trong điện thoại em có nhắc đến tên anh ta."

Nghê Yên có chút bối rối, "À, em có nhắc đến tên anh ta sao?"

Trong ấn tượng của Nghê Yên, hình như cô chỉ nhắc đến biệt danh "lão Phàm" thì phải...

"Ừm, em có nhắc." Lâm Thành Húc vuốt nhẹ lưng cô, nhẹ giọng nói, "Ngủ đi, hôm nay có lẽ em mệt quá, đầu óc hơi mơ hồ rồi."

Hôm nay cô thật sự rất mệt, vừa rồi còn tán gẫu rất lâu với Triệu Hoan, có lẽ cô thật sự nhắc đến tên Tưởng Phàm, nếu không Lâm Thành Húc làm sao biết được.

Nghê Yên nhắm mắt trong vòng tay Lâm Thành Húc, từ từ chìm vào giấc ngủ.

...

Nửa đêm, cô thức dậy một cách khó hiểu, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.

Cô nhớ lại một chuyện nhỏ trong quá khứ.

Khi còn học cấp 2, cô rất thích uống nước dừa, lúc đó hầu hết học sinh đều thích Cocacola, chỉ có cô là luôn mua một chai nước dừa mỗi lần đến siêu thị. Cô cũng từng nói lớn lên muốn trở thành người quảng cáo cho hãng nước dừa.

Có lẽ là bởi uống quá nhiều nên trở thành dị ứng, sau này nhìn thấy nước dừa liền cảm thấy buồn nôn, không uống nổi.

Đã nhiều năm cô không còn uống nước dừa, tuy không nghiêm trọng như cảm giác buồn nôn, nhưng cô thực sự không thích nữa.

Cô nghĩ đến hôm nay Lâm Thành Húc mua nước dừa cho cô...

Trong đầu Nghê Yên không khỏi nảy sinh một phỏng đoán khó tin: Lâm Thành Húc chẳng lẽ biết cô thích uống nước dừa nên cố ý mua cho cô?

Nhưng chuyện cô thích uống loại nước này đã xảy ra từ khi cô còn học cấp hai.

Vậy tại sao khi cô đến công ty anh, đồ ăn vặt anh chuẩn bị lại trùng hợp có creme brulee yêu thích của cô? Nghĩ lại thì món creme brulee rất phổ biến, có thể chỉ là trùng hợp.

Vậy thì nước dừa cũng là một sự trùng hợp sao?

Lòng Nghê Yên càng lúc càng rối bời, đầu óc không điều khiển được, vừa nghi hoặc, vừa áy náy, cảm thấy bản thân mình đã nghĩ quá nhiều, chỉ vì một chai nước mà đem lòng nghi ngờ chồng.

Vợ chồng lẽ ra phải tín nhiệm lẫn nhau, nhưng lúc này đây cô lại đang nghi ngờ anh.

Ngủ, ngủ thôi...

Không chừng anh đã nghe mẹ cô kể lại việc khi nhỏ cô thích uống nước dừa...

Không chừng anh đã nghe được tên của bạn trai cũ khi cô lỡ miệng nói ra...

Tất cả mọi thứ chỉ là do cô quá đa nghi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện